tag:blogger.com,1999:blog-33854798518131115702024-03-14T02:30:21.239-07:00Sở Không Yễm NKT / Phi Đoàn 219 Long Mã / KingBee / Trực Thăng Thả Toán / QLVNCHTrang Blog Phi Đoàn 219 thiết kế bởi Trưởng Toán Công Tác 723, Sở Công Tác /Nha Kỹ Thuật. Nơi đây xin ghi nhận lòng ngưỡng phục, sự hy sinh cao cả của những Chíến Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong đó có Phi Đoàn Trực Thăng Long Mã 219 / Không Lực Việt Nam Cộng Hòa / Những lần Xâm nhập và Triệt xuất đã quên thân mình hy sinh cứu sống anh em Nhảy Toán.
TỔ QUỐC Việt Nam và nhũng người yêu chuộng Tự Do xin luôn TRI ÂN họ.Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.comBlogger42125tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-70574908652309357352023-03-04T01:15:00.002-08:002023-03-04T01:16:47.631-08:00Họp Mặt Kingbee 219 - 25.06.2023 Nam California<div style="text-align: center;"><span style="font-size: x-large;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgsn65LOiSAX_O-kTUeyvfjqN3OLwPov_RMYptWgx5E5uIvT3i-LMi84dlh_YSlkiY4K33Bckj1lIFeZdaUv4VPWHQEohwvdPxi30t-lrvn7V9Tc6lIQhdML2jfc79qCsTtqUxdz4z9Fd7bbp_ZjRfWAXM8x08ZKxaOaFQbi83MlOfEIeFddRrRQxhqew/s218/LONGMA219size3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="218" data-original-width="216" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgsn65LOiSAX_O-kTUeyvfjqN3OLwPov_RMYptWgx5E5uIvT3i-LMi84dlh_YSlkiY4K33Bckj1lIFeZdaUv4VPWHQEohwvdPxi30t-lrvn7V9Tc6lIQhdML2jfc79qCsTtqUxdz4z9Fd7bbp_ZjRfWAXM8x08ZKxaOaFQbi83MlOfEIeFddRrRQxhqew/w396-h400/LONGMA219size3.jpg" width="396" /></a></div></span><span style="font-size: x-large;"> </span><span style="font-size: x-large;"></span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">Các Huynh Đệ Kingbees thân quý,</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">Thể
theo ý của các Huynh Trưởng PD219 và một số bạn, muốn có buổi họp mặt
để anh em Kingbees gặp lại nhau sau bao năm ngăn cách vì Covid.</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">
Ngày họp mặt là Trưa Chủ Nhật 25/6/2023. Các anh chọn ngày này mà không
chọn tuần lễ đầu tháng 7 vì Hội KQ và các Khóa, các Phi Đoàn đều họp
mặt vào đầu tháng 7 nên rất khó kiếm Hotel và nhà hàng cũng khó kiếm
luôn.</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">Nay thông báo để các anh em KB ở xa chuẩn bị về họp Phi Đoàn ! </span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">Quỹ thời gian chẳng còn nhiều nên có dịp gặp nhau thật là quý.</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">Thân kính báo,</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;"> </span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">DQuỳnh - Mõ 219USA</span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;"><br clear="none" /></span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">**Sẽ mời anh em NKT chung vui luôn. </span></div><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">**Sẽ gởi địa chỉ nhà hàng và Menu để tường. <br /></span></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-88313083099681995792012-04-24T16:44:00.003-07:002012-04-24T20:35:22.476-07:00PD219-NKT<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/-LwXhwulA3_8/T5c60nV-i5I/AAAAAAAAQZU/zQzO723GjYY/s1600/pd219PNG.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="360" src="http://2.bp.blogspot.com/-LwXhwulA3_8/T5c60nV-i5I/AAAAAAAAQZU/zQzO723GjYY/s640/pd219PNG.png" width="640" /></a></div><br />
<strong><span style="font-size: large;">Đứng từ trái sang phải : </span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Phước-Thu-Đạt-Lộc-An-Thạnh-Quý-Phố-Minh ( 211 ).<br />
Ngồi từ trái sang phải:</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Khiết-Thành-Lê Minh-Hiếu-Sáng (CSDC )-Cang.</span></strong>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com12tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-70337779823730853892010-10-27T14:56:00.000-07:002010-10-27T14:58:47.823-07:00Chuyến bay tử thần vào đồi 31 Hạ Lào<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMighyTH6gI/AAAAAAAAQI0/OaOYvx7-KqY/s1600/LoiHo219.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="265" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMighyTH6gI/AAAAAAAAQI0/OaOYvx7-KqY/s400/LoiHo219.jpg" width="400" /></a></div><b style="color: #990000;"></b><br />
<div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Chuyện về cuộc hành quân Lam Sơn 719 đánh sang Hạ Lào nhằm cắt đứt đường mòn HCM đã được nhiều người viết ra. Ðầu tiên là nhà văn Phạm Huấn với quyển "Trận Hạ Lào năm 1971", rồi nhà văn nhảy Dù Lê Ðình Châu, đại uý đại đội trưởng đại đội công vụ nằm vòng đai bảo vệ cho Lữ đoàn 3 nhảy Dù trên đồi 31 cũng ra mắt quyển "Ðôi mắt người TùBinh", và anh Nguyễn Văn Long, thiếu uý sĩ quan phụ tá ban 2 Lữ Ðoàn 3 nhảy Dù vẫn thường xuyên viết về Hạ Lào cho Ðặc San Nhảy Dù ỡ Úc Châu. Ở đây, tôi chỉ ghi lại câu chuyện như là một mẩu hồi ức dưới mắt nhìn của một người lính Không Quân.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Tôi là một hoa tiêu phục vụ trong phi đoàn 219, thuộc Không Ðoàn 51, Sư Ðoàn I KQ trú đóng tại Ðà Nẵng. Phi đoàn 219 là hậu thân của biệt đoàn 83 với nhiệm vụ tiến hành cuộc chiến tranh thầm lặng trong bóng tối nhằm gây rối, phá hoại hậu phương của địch. Vì thế tất cả phi cơ của phi đoàn 219 chỉ sơn toàn bệt màu đen và xanh lá cây xẫm bên trên phần bụng trắng và không mang phù hiệu hay cờ gì cả ngoài số serial number mà thôi. Là một phi đoàn chỉ thi hành những phi vụ đặc biệt ngoài lãnh thổ và ngoài những cuộc hành quân bình thường, nhưng trong cuộc hành quân Lam Sơn 719, nằm trong kế hoạch được mệnh danh là Việt hoá chiến tranh, một cuộc hành quân quan trọng lần đầu tiên hoàn toàn do QLVNCH đảm nhiệm với sự yểm trợ tối thiểu của không lực Hoa Kỳ trong những ngày đầu với những loại trực thăng khổng lồ chuyên chở những xe cơ giới hạng nặng như xe ủi đất, lô cốt tiền chế, đại pháo 105 và 155 ly để QLVNCH dọn bãi thiết lập những căn cứ hoả lực đầu cầu trên đất Lào. Vì thế nên Quân Ðoàn I đã phải trưng dụng tất cả những đơn vị KQ trực thuộc Sư Ðoàn I KQ trong đó có phi đoàn 219. Như vậy phi đoàn chúng tôi, ngoài những phi vụ đặc biệt thường lệ, lại phải đảm nhiệm thêm việc yểm trợ cho Sư Ðoàn Dù, một trong 3 lực lượng nòng cốt trong cuộc hành quân Lam Sơn 719. Mỗi ngày phi đoàn 219 tăng phái một phi đội gồm 2 hoặc 3 chiếc H34 nằm trực chiến tại Khe Sanh, nơi đặt bản doanh Bộ chỉ huy tiền phương Sư Ðoàn Dù. Từ đây chúng tôi xuất phát những phi vụ tiếp tế lương thực, đạn dược cho các căn cứ hoả lực 29, 30 , 31 và các đơn vị hành quân lục soát bên ngoài căn cứ. Những phi vụ này thường là rất "hot", nhưng "hot" nhất vẫn là những phi vụ tải thương cho binh sĩ nhảy Dù khi có đụng độ với quân cộng sản Bắc Việt. Và chuyện này xảy ra như cơm bữa hàng ngày nên chúng tôi coi như pha. Chúng tôi cứ luân phiên nhau mỗi phi đội trực chiến cho Sư Ðoàn Dù 4 ngày rồi trở về Ðà Nẵng tiếp tục những phi vụ thường nhật.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Hôm nay đến phiên trực của chúng tôi. Phi đội gồm có 2 phi cơ do anh Chung tử Bửu lead, tôi copilot và Nguyễn văn Em là mêvô, chiếc thứ hai tôi chỉ nhớ hoa tiêu chánh là anh Yên. Chúng tôi vào phi đoàn nhận lệnh vào lúc 8 giờ sáng rồi chia tay nhau về nhà sửa soạn hành trang, hẹn gặp nhau lúc 10 giờ ngoài phi đạo 219.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Ðúng giờ hẹn, chúng tôi ra phi cơ làm tiền phi, check nhớt, xăng, load những cơ phận sửa chữa dự trữ, đồ nghề và anh em kỹ thuật 219 rồi cất cánh, trực chỉ Ðông Hà, Quảng Trị. Khoảng quá trưa thì chúng tôi ra đến Khe Sanh. Vừa đến nơi, không màng ăn trưa vì nóng lòng muốn cứu đồng đội nên chúng tôi quyết định phải vào ngay đồi 31 chứ không thể đợi lâu hơn được. Trong khi anh Bửu vào trình diện với Bộ Chỉ Huy Tiền Phương SÐ Dù để đặt kế hoạch cho chuyến bay thì tôi và mêvô Em đi check lại máy bay. Xăng vẫn còn đầy bình trước, dư sức bay không cần phải refuel.</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Một lát sau từ phòng briefing ra, anh Bửu vắn tắt cho anh em biết về phi vụ quyết tử này. Chuyến vào chúng ta sẽ chở theo một tiểu đội tác chến điện tử Dù cùng với 18 chiếc máy "sensor" vào tăng phái cho căn cứ 31 dùng để phát giác đặc công địch, chuyến ra sẽ rước phi hành đoàn anh Nguyễn thanh Giang về. 15 phút trước khi lên vùng, pháo binh Dù sẽ bắn dọn đường mở một hành lang dọc theo quốc lộ 9, dập vào những địa điểm được ghi nhận có phòng không địch vì tình hình lúc này rất gây cấn, địch tập trung lên đến cấp tiểu đoàn phòng không gồm đủ loại từ 37 mm, 12ly7 và lần đầu tiên còn nghe có cả SA7 nữa. Về không trợ thì có 2 chiếc Gunship của phi đoàn 233 do trung uý Thục bay trước mở đường.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Trước đó trong lúc briefing, anh Bửu đã được nói chuyện trực tiếp với anh Giang từ trong đồi 31 và được biết, ngày hôm qua khi bay vào vùng anh Giang đã dùng chiến thuật "lá vàng rơi", từ trên cao cúp máy auto xoáy trôn ốc xuống, nhưng vì phòng không địch quá dày đặc nên khi gần đến đất, phi cơ anh bị trúng đạn rớt xuống gãy đuôi nằm bên cạnh vòng rào phòng thủ ngoài cùng của Lữ Ðoàn 3 Dù. Phi hành đoàn vô sự, chỉ có copilot là Võ văn On bị xây xát nhẹ ở cổ, tất cả chạy thoát được vào trong căn cứ Dù. Nhưng trước khi bỏ phi cơ, mêvô Trần hùng Sơn không quên vác theo cả cây M60 trên cửa máy bay nữa. Rút kinh nghiệm, hôm nay anh Bửu bay Rase Motte sát ngọn cây theo hướng Ðông-Tây đi vào. Trên đường bay dọc theo quốc lộ số 9 tôi còn nhìn thấy những cột khói bốc lên nghi ngút, chứng tỏ pháo binh Dù bắn rất chính xác và hiệu qủa. Gần đến LZ anh Bửu đổi hướng lấy cấp Ðông Nam-Tây Bắc để đáp xuống. Vừa ló ra khỏi rặng cây, tôi đã thấy chiếc Gunship của trung uý Thục bay vòng lại, cùng với tiếng anh la lên trong máy "Bửu coi chừng phòng không ở hướng Tây". Từ trên phi cơ nhìn xuống, giữa màu xanh trùng điệp của rừng cây nhiệt đới, ngọn đồi 31 đỏ quạch nổi bật với những đốm bụi đất tung lên từng cơn vì đạn pháo kích quấy phá của cộng quân bắc Việt. Không nao núng, anh Bửu vẫn điềm tĩnh tiếp tục đáp xuống. Khi phi cơ còn cách mặt đất độ 15 thước thì trúng một tràng đạn phòng không, phi cơ phát hoả, bùng lên một đám khói bao trùm cả phi cơ, mêvô Em la lên khẩn cấp trong máy "đáp xuống, đáp xuống anh Bửu ơi, máy bay cháy". Cùng lúc anh Bửu cũng cao tiếng báo động cho chiếc wing "Yên ơi, tao bị trúng đạn rồi, đừng xuống nữa" trong khi vẫn bình tĩnh đáp xuống. May mắn là đạn trúng vào bình xăng phụ đã hết xăng, chỉ còn ít hơi đốt, nên phi cơ không bắt cháy như phi cơ đại uý An ở Bù Ðốp hôm nào. Vừa chạm đất, theo phản xạ tôi cùng anh Bửu nhanh tay tắt gió, xăng, điện rồi nhảy ra khỏi phi cơ. Mọi người chạy ngược lên đồi về phía hàng rào phòng thủ thứ nhất của đại đội công vụ Dù cách khoảng 100 thước. Tôi còn tiếc chiếc xách tay quần áo nên phóng vào trong phi cơ để lấy. Một cảnh thương tâm hiện ra trước mắt, một binh sĩ Dù bị trúng đạn ngay giữa trán, nằm ngửa chết ngay trên ghế. Trên sàn tàu, đống máy "sensor" vẫn còn nguyên vẹn. Tôi chỉ kịp vớ lấy cái xách tay rồi phóng chạy lên đồi theo những tiếng kêu gọi của binh sĩ Dù "trên đây nè thiếu uý, tụi tôi bắn yểm trợ cho". Tôi lom khom chạy trong khi tiếng đạn nổ lóc chóc trên đầu. Lên đến nơi tôi thở như bò rống. Không quân mà hành quân dưới đất thì phải biết là mệt đến đâu. Tôi nhớ mãi hôm đó là ngày 22 tháng 2 năm 1971.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Vừa ngồi nghỉ mệt, tôi vừa nhìn xuống bãi tải thương nơi chiếc phi cơ đang đậu hiền lành, thì cũng vừa lúc địch điều chỉnh tác xạ, một quả đạn đạn súng cối rơi trúng ngay tàu nổ tung, bốc cháy khói đen mù mịt cả một góc trời. Tôi nhìn con tàu xụm xuống, lòng quặn lên. Con tàu thân thương đó đã gần gụi với mình lâu nay, giờ thành một đống sắt vụn.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Một lát sau, theo chỉ dẫn của anh em binh sĩ Dù, chúng tôi men theo giao thông hào lần về đến ban chỉ huy Lữ Ðoàn 3 Dù. Gặp lại phi hành đoàn anh Giang, On, Sơn anh em chúng tôi mừng rỡ thăm hỏi rối rít. Chúng tôi được giới thiệu với các sĩ quan trong ban tham mưu Lữ Ðoàn 3. Ðầu tiên là đại tá Thọ lữ đoàn trưởng Lữ Ðoàn 3, thiếu tá Ðức trưởng ban 3, dại uý Trụ phụ tá ban 3, đại uý Nghĩa sĩ quan liên lạc KQ, trung uý Chính sĩ quan Không trợ Dù, thiếu uý Long phụ tá ban 2. Về phía pháo binh thì có trung tá Châu tiểu đoàn trưởng và đại uý Thương trưởng ban 3 thuộc tiểu đoàn 3 pháo binh Dù. Ðại tá Thọ mừng anh em "mới đến" mỗi người một điếu Havatampa và một ly Hennessy để lấy lại tinh thần. Tôi ngạc nhiên vô cùng, đi đánh giặc, nằm ở tuyến đầu ác liệt vậy mà mấy "ông" nhảy Dù vẫn thản nhiên hút sì-gà Cuba và uống rượu Mỹ như máy! Quả các anh ăn chơi cũng dữ mà đánh giặc cũng chì thật.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Buổi chiều vùng rừng núi trời tối thật nhanh, chúng tôi dùng tạm bữa cơm dã chiến với ban tham mưu Lữ Ðoàn rồi chia nhau ngủ ké với anh em Dù. Tôi được ngủ chung một hầm với anh Nguyễn quốc Trụ, một sĩ quan trẻ xuất thân khóa 20 trường Võ Bị Ðà Lạt. Anh cũng là anh ruột của trung uý Nguyễn hải Hoàn, một hoa tiêu chánh trong phi đoàn tôi. Tin tức chiến sự mỗi ngày một căng thẳng hơn vì đối với cộng sản bắc Việt, sự hiện diện của căn cứ 31 trên hệ thống đường mòn HCM như một lưỡi dao đâm thẳng vào yết hầu của chúng. Vì thế cộng quân đưa thêm quân vào tạo áp lực nặng nề lên căn cứ 31 với ý định đánh bật căn cứ này ra khỏi sinh lộ của chúng.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Hai hôm sau, vẫn không có chuyến bay tiếp tế nào vào được vì địch quân luôn di động dàn phòng không của chúng khiến KQVN và HK không phát huy được ưu thế của mình. Mỗi sáng, chỉ có 2 phi tuần F4 đến ném bom vài khu vực khả nghi chung quanh đồi 31 và thỉnh thoảng mới có một đợt B52 rải thảm ì ầm xa xa vọng đến rồi mọi sự lại chìm vào rừng núi trùng điệp. Ngược lại, quân bắc Việt tập trung bao vây, tăng cường pháo kích suốt ngày nhằm quấy rối và làm tiêu hao lực lượng Dù.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Sáng ngày 25 tháng 2 năm 1971, chúng tôi nhận được lệnh và khởi sự di chuyển ra các hầm cứu thương sát bãi đáp chờ đến trưa đích thân phi đoàn với 3 chiếc H34 sẽ vào tải thương binh Dù đồng thời bốc 2 phi hành đoàn ra. Tôi và anh Bửu cùng vài thương binh Dù nấp chung với nhau trong một hầm trú ẩn. Ðến trưa khi chúng tôi bắt đầu nghe tiếng máy nổ quen thuộc xa xa thì cũng là lúc địch khởi đầu trận "tiền pháo" dồn dập lên đồi 31. Qua lỗ châu mai từ trong hầm cứu thương nhìn qua bên kia đồi đối diện, cách nhau một cái yên ngựa, tôi thây rõ hai chiếc xe tăng T-54 của cộng quân tiến lên xếp hàng ngang, cùng với quân tùng thiết dày đặc chung quanh nhắm đỉnh đồi chúng tôi mà nhả đạn. Những tia lửa từ nòng súng phụt ra, tôi và anh Bửu thụp đầu xuống cùng nhìn nhau như nhắc nhớ câu mà anh em trong phi đoàn thường nói với nhau mỗi khi lên đường hành quân "Trời kêu ai nấy dạ!".</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Ngòai kia, trong từng giao thông hào binh sĩ Dù chống trả mãnh liệt, nhất là những pháo thủ pháo đội C trên căn cứ 31, với những khẩu pháo đã bị hỏng bộ máy nhắm vì pháo kích của địch, họ phải hạ nòng đại bác để bắn trực xạ thẳng vào xe tăng địch bên kia đồi và trong những loạt đạn đầu tiên đã hạ ngay được 2 chiếc T54. Nhưng để trả giá cho hành động dũng cảm này nhiều binh sĩ Dù đã nằm xuống, có người nằm chết vắt trên những khẩu pháo của họ, trong số này có cả pháo đội trưởng Nguyễn văn Ðương, người đã là niềm hứng khởi cho một nhạc phẩm nổi tiếng sau đó. Chúng tôi vui sướng reo mừng trong hầm bên này. Không ngờ, chỉ mỗt lúc sau 2 xe tăng khác ở phía sau tiến tới ủi những chiếc xe cháy xuống triền đồi rồi lại hướng súng đại bác về đồi chúng tôi mà bắn! Sau vài loạt đạn, một phi tuần 2 chiếc F4 xuất hiện nhào xuống oanh tạc vào đội hình địch, và lại phá hủy thêm 2 xe tăng nữa. Trong tiếng bom đạn tơi bời, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng máy nổ của những chiếc H34 đang vần vũ trên cao như lo lắng cho số phận những đồng đội của mình. Cho đến khoảng 5 giờ chiều thì địch tràn lên chiếm được đồi. Chúng lùng xục từng hầm trú ẩn kêu gọi binh sĩ Dù ra đầu hàng. Biết không thể làm gì hơn, tôi và anh Bửu tháo bỏ súng đạn cá nhân, chui ra khỏi hầm.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Về phía KQ, tôi, anh Bửu, On và Sơn bị trói bằng dây điện thoại và bị dẫn giải ra bắc Việt chung với tất cả tù binh khác. Không thấy anh Giang và Em đâu. Chúng tôi bắt đầu thăm hỏi các SQ và binh sĩ Dù trên đường đi. Cuối cùng tôi gặp được anh Long là người ở chung trong hầm với anh Giang khi cộng quân kêu các ra đầu hàng. Ðến lần thứ 3 các anh vẫn không chịu ra nên chúng thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm. Anh Long chỉ bị thương nhẹ nên chúng bắt theo còn anh Giang vì bị thương nặng gãy cả 2 chân không đi được nên bị chúng bỏ lại và chết ở trong hầm. Về phần mêvô Em thì bị lạc đạn trúng bụng đổ ruột ra ngoài, khi bị bắt dẫn đi Em cứ 2 tay ôm bụng giữ lấy ruột mà không hề được băng bó vết thương nên đi được một khoảng không chịu được đau đớn Em gục chết ở bên đường.</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Thế là 219 ghi thêm vào quân sử của mình một thiệt hại 2 phi hành đoàn trên chiến trường Hạ Lào. Trong đó anh Giang và Em đã vĩnh viễn ở lại trên đồi. Ngọn đồi quyết tử 31. Những người còn lại của 2 phi hành đoàn đó là Bửu, On, Khánh và Sơn thì sa vào tay địch, bị đưa đến những bến bờ vô định, biết còn có ngày về hay không?</b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Viết để nhớ đến tất cả những chiến sĩ anh hùng đã thành danh hay vô danh, vẫn còn sống hay đã hy sinh cho quê hương đất nước. Sau 31 năm it ra tên tuổi các anh vẫn còn được nhắc đến một lần.</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Bùi Tá Khánh </b></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-8174577712418189412010-10-27T14:38:00.000-07:002010-10-27T14:45:24.151-07:0054 giờ trong rừng Bảo Lộc<b style="color: #20124d;"></b><br />
<div style="color: #990000;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMidYYNkzFI/AAAAAAAAQIs/n-hCPEYfPw4/s1600/khanh+1971+Long+Thanh.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMidYYNkzFI/AAAAAAAAQIs/n-hCPEYfPw4/s320/khanh+1971+Long+Thanh.JPG" width="276" /></a></div><br />
<i><b>Phạm Công Khanh 64 C (Thần Chùy - Long Mã)</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b> </b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Một giấc mơ hãi hùng đến với tôi trong đêm...</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b> </b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Tôi đi lạc giữa rừng núi cao nguyên, sương lạnh và giá rét, người bạn bên cạnh tôi rên xiết vì những vết thương đang hành, anh níu lấy cánh tay tôi và lê từng bước một cách khó khăn. Tôi cũng bị thương nhưng có lẽ nhẹ hơn. Hai người chúng tôi cùng dìu nhau đi trong bóng đêm, cố tìm lối thoát và lẩn tránh kẻ thù...</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b><br />
</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Một tiếng sấm ngoài trời làm tôi giật mình thức giấc. Bừng mắt dậy, tôi biết đó không phải là một giấc mơ - hay nói một cách chính xác hơn, giấc mơ ấy chính là những gì đã xảy ra trong đời binh nghiệp của tôi 37 năm về trước.</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b><br />
</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Không hiểu người bạn Lý Thường Kiệt , đã cùng đi với tôi trong khu rừng năm ấy, giờ phiêu bạc nơi đâu? Còn hay mất? Sáng hôm sau, tôi vội vàng lên "net" gửi đi khắp nơi với hy vọng mong manh sẽ nhận được vài tin tức về anh...</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b> </b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Câu chuyện ấy đã được nhà báo Anh Tử thuật lại trên nhất báo Chính Luận trong vòng một tuần lễ với tựa đề;</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>"36 giờ trong rừng Bảo Lộc".</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b> </b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>Hôm nay, tôi thuật lại chuyện này, tai nạn đầu tiên trong nghiệp bay bổng của tôi và chính sác hơn:</b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b> </b></i></div><div style="color: #990000;"><i><b>"54 giờ trong rừng Bảo Lộc".</b></i></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>* * *</b></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau khi mãn khóa trực thăng H-34 tại Fort Rucker, Hoa Kỳ, tháng 6 năm 1966, bốn hoa tiêu trực thăng về trình diện Bộ Tư Lệnh Không Quân. Nguyễn Chính Tâm và tôi PCK bốc thăm về Phi đoàn 211 (Thần Chùy) - Không Đoàn 33 Chiến Thuật, thời gian này Phi đoàn trưởng là Đại Úy Nguyễn Hữu Hậu và Phi đoàn phó là Đại Úy Nguyễn Kim Bông.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau một thời gian bay bổng, hành quân đổ bộ, trực tải thương đêm, tôi đã có một số kinh nghiệm chiến trường...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Hôm đó, cũng như mọi ngày, trước khi rời phần sở, tôi lên Phòng hành quân để nhận công tác cho ngày hôm sau, và được biết là phải có mặt sớm để thi hành phi vụ VIP đi Bảo Lộc. Trung Úy Lý Thường Kiệt là trưởng phi cơ, tôi hoa tiêu phó, cùng với Trung Sĩ Lê Ngọc Hồ cơ khí viên phi hành, chở phái đoàn Bộ Xã Hội đi khánh thành Đại Học Nông Lâm Súc tại Bảo Lộc.</b></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau khi nhét hai gói Lucky Strike trong túi theo thói quen, tôi tới đúng giờ để nhận công tác. "Check weather" chúng tôi được biết thời tiết tại Bảo Lộc không được tốt lắm. Tiền phi xong, chúng tôi mang phi cơ sang sân VIP nằm bên phi cảng dân sự để đón phái đoàn của Bộ Xã Hội do Ông Nguyễn Văn Học (Bộ trưởng) hướng dẫn. Cùng đi còn có một Bác sĩ cố vấn người Thụy Điển, phóng viên Anh Tử của báo Chính Luận, ngoài ra còn có con trai Ông Bộ trưởng, một sinh viên cũng đi theo. Phi hành đoàn và phái đoàn tổng cộng 13 người!</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>8 giờ 30 sáng, phi cơ cất cánh, lấy cao độ, trực chỉ Bảo Lộc, qua khỏi Định Quán, lờ mờ bên dưới (đó là điểm check point) trời bắt đầu có sương mù, mây bắt đầu dầy, được báo ở Bảo Lộc thời tiết khả quan hơn, tơi nơi chúng tôi sẽ kiếm "lỗ" chui xuống. Bay trên mây, gió lạnh cao nguyên luồn vào buồng lái, tôi đốt điếu thuốc Lucky, kéo một hơi dài và cảm thấy rất ấm áp, phấn khởi với dự tính một chuyến đi lý thú tại Bảo Lộc, khác với những phi vụ hành quân, tản thương hay bay đêm...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Đang miên man với những ý nghĩ yên lành, bỗng nhiên tiếng động cơ của trực thăng "ho" lên vài tiếng, đánh thức sự cảnh giác của chúng tôi. Đẩy cần "mixture" lên "full", check kỹ lại những đồng hồ phi cụ, máy bay vẫn tiếp tục "ho". Vòng quay của máy (RPM) không được bình thường và phi cơ mất cao độ từ từ...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Chúng tôi lọt vào đám mây, Trung Sĩ Hồ bấm intercom báo cáo tình trạng hành khách đã tỏ ra hơi mất bình tĩnh. Anh L.T.K. bay instrument quẹo lại. lấy hướng trở lại Định Quán, tôi cố theo dõi các đồng hồ và nhìn một màu mây mù xám đặc vây quanh. Lúc đó chúng tôi rất bình tĩnh, nhìn nhau với đôi mắt sáng quắc, sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc... Cao độ vẫn mất từ từ, có những lúc tôi cảm thấy tiếng động cơ im lặng hẳn rồi lại nổ trở lại rất nhanh.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Bỗng nhiên một màu xanh thẫm như một tấm màn bao phủ trước mũi phi cơ tới rất gần. Có lẽ lúc đó anh K. không nhìn thấy vì còn đang cặm cụi với những đồng hồ phi cụ. Tôi vội chụp vào cần lái, ấn intercom và hét to lên cho anh K. biết là "NÚI" và dùng động tác "Emergency - Force landing - "Flare" để "Touch down" (một phản xạ chớp nhoáng tự nhiên trong nghề).</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Một tiếng ầm dữ dội pha lẫn với tiếng la hét của 13 người cùng với tiếng đổ ngã của cây cối, tiếng gãy nát của 3 cánh quạt và thân phi cơ, xẩy ra trong tích tắc. Lúc đó lồng ngực tôi như bị tức nghẹn vì sức va chạm quá mạnh, chân tay rã rời, ngồi trong tư thế nắm ngang, đầu chúi xuống những ngọn cỏ...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi hít một hơi thật dài để trấn tĩnh. Tiếng người rên xiết, tiếng xăng chảy róc rách và mùi xăng nồng nặc khiến tôi trở nên sáng suốt hơn. Nhìn phía trên bên phải, tôi thấy L.T.K. còn đang kinh hoàng mở mắt nhìn tôi. Tôi quyết định phải rời phi cơ ngay vì sợ phi cơ phát hỏa. Trong vị thế buồng lái nằm ngang về phía bên trái, đầu cắm xuống đất, anh K. nằm trên, thì chỉ còn một lối thoát duy nhất là cửa sổ phía bên phải của Anh K.. Tôi cố gắng lắm mới gỡ được chân của Anh K. bị đè dưới ghế ngồi, sau khi mở seat belt của anh, tôi dùng hết sức đẩy Anh K. chui ra khỏi buồng lái và tôi bò ra sau.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi quan sát thấy một phần đuôi của phi cơ bị treo tòng teng trên một cây cổ thụ. Tôi tiến lại cabin hành khách leo vào thì thấy Trung sĩ Hồ đã tử thương, đầu anh dù đội nón bay nhưng bị sức ép của ghế pilot từ trên dộng xuống, khiến đầu anh bị tụt hẳn vào trong thân người. Tôi còn đang bàng hoàng thương tiếc người đồng đội cùng phi hành đoàn thì tiếng rên xiết đau đớn cùng với giọng nói Tây phương "Au secour" đã khiến tôi sực tỉnh, đó là Ông Bác sĩ người Thụy Điển.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi quay đầu lại, một cảnh tượng thật hãi hùng, máu đỏ lênh láng trên sàn phi cơ, tôi tiến lại từng người để coi sóc họ, thấy tất cả bị thương rất nặng và đang rên xiết. Bỗng anh phóng viên Anh Tử chợt ngồi dậy, hoảng hốt nắm lấy tay tôi rồi dáo dác tìm kiếm máy ảnh và đồ nghề của anh nhưng không thấy. Tôi nhủ thầm: thật may mắn, còn một người không bị thương!</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Hai chúng tôi kiểm lại số người: chỉ có 12, thiếu mất anh sinh viên con Ông Bộ Trưởng, có lẽ anh đã bị văng đi xa. Tôi và Anh Tử chia nhau đi tìm kiếm nhưng không thấy. Trở lại thì chân Anh K. đã sưng phù lên, có lẽ bị gãy xương. Chúng tôi và Anh Tử bàn tính, mở bản đồ cố gắng chấm tọa độ và phương hướng.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi quyết định đi một mình xuống sườn núi, theo con suối nhỏ dẫn tới quốc lộ 20 (Sàigòn -Bảo Lộc - Đà Lạt) trên đèo Blao, vùng Maragui, tìm phương tiện thông báo xin cứu cấp và chỉ định Anh tử ở lại để coi sóc anh L.T.K. và những người bị thương. Nhưng cuối cùng Anh K. và Anh Tử nhất định đòi đi theo tôi.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi trở lại băng bó cho các vị trong phái đoàn và căn dặn ở yên tại chỗ, tôi sẽ cố gắng đi kiếm cách liên lạc thật nhanh với các toán cấp cứu.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Lúc 3 chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình là vào khoảng 11 giờ trưa cùng ngày. Xuống hết sườn núi quả nhiên chúng tôi gặp con suối nhỏ, liền đi theo với hy vọng sẽ sớm ra đường lộ. Đi theo con suối còn có những lợi điểm, thứ nhất có nước uống (vì thiếu ăn không sao nhưng thiếu nước là cả một vấn đề); thứ nhì đi dưới suối sẽ không để lại dấu vết gì.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Chúng tôi di chuyển rất chậm chạp vì Anh K. bị thương chân, đi rất khó khăn. Theo phương thức cứ một người đi nhanh mở đường, khoảng 20 phút thì dừng lại, ngồi đợi người kia dìu hoặc cõng Anh K. tới. Cứ như thế thay phiên nhau, nếu gặp trở ngại thì quay lại thông báo kịp thời.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Trên đường di chuyển, khoảng 4 giờ chiều cùng ngày, chúng tôi nhìn thấy vài lon "Ration C" đã khui, không biết của toán quân bạn hành quân hay của du kích Việt cộng?</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Anh Tử thận trọng đưa ra ý kiến:</b></div><div style="color: #20124d;"><b>-Các anh nên lột bỏ lon là đi thì hơn. Nếu không Việt cộng mà thấy thì ăn nói làm sao?</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Nghe câu nói của anh ta trong lòng tôi vừa thấy khôi hài vừa đáng buồn!</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi và Anh K. chỉ cười rồi tiếp tục đi. Cắm cúi đi cả tiếng đồng hồ, khi trời nhá nhem tối, chúng tôi không thấy Anh Tử đâu nữa. Tôi hoang mang lo ngại, không biết anh có lọt vào tay địch hay làm mồi cho thú dữ không? Hay là anh tự ý tách riêng vì sợ đi chung với hai thằng phi công sẽ bị liên lụy?!</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Nhưng dù là thế nào đi nữa, chúng tôi cũng phải cẩn thận hơn. Tôi không dám đi dưới suối nữa mà cõng Anh K. lên triền núi, đi dọc theo bờ suối khoảng 50 mét. Lúc này thì chân Anh K. đã sưng to, anh không đi được nữa, chỉ còn cách là tôi phải cõng anh mà thôi.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Trời tối đen như mực, giá lạnh của vùng núi xoáy vào người. Tôi tìm một nơi tương đối an toàn trong bụi rậm. Thời tiết núi rừng cao nguyên càng về đêm càng lạnh, hai hàm răng chúng tôi đánh vào nhau lạch cạch không ngừng. Tôi xé tấm nylon bọc bản đồ, tuy không được lớn cho lắm nhưng cũng đủ cho hai cái đầu chui vào. Với mục đích tiết kiệm, tôi chỉ đốt một điếu Lucky Strike cho cả hai hút chung. Khói thuốc đi sâu vào lồng ngực và tỏa ra trong thể tích bé nhỏ của bao nylon với hai cái đầu đã sưởi ấm chúng tôi phần nào.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Trong cơn đau, Anh Kiệt "nghiến" (anh có biệt danh là "Nghiến" trong khoá 62KQ) ôm lấy tôi thều thào:</b></div><div style="color: #20124d;"><b>-Đừng bỏ tôi K. nhé, con trai tôi mới đầy tháng hôm qua, nó cần phải có cha!...</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi nhủ thầm trong bụng để tự trấn an mình: Không thể có chuyện đó. Chúng ta nhất định sống để trở về!</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Thế rồi, dù lạnh buốt chúng tôi cũng ngủ thiếp đi có lẽ vì quá mệt nhọc và vì đói. Rồi đêm hãi hùng cũng qua đi. Những tia sáng bình minh và tiếng chim hót buổi sáng đã đánh thức chúng tôi dậy, bắt đầu cho một ngày mới...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau khi đi lẫm lũi hàng giờ, chúng tôi tới một rừng đầy chuối. Tôi ngước nhìn lương thực mà Thượng Đế ban cho, đây rồi một buồng chuối chín vàng óng ánh. Tôi vội đặt Anh K. nằm xuống vì cây cao quá, tay không thể với tới được, tôi tìm một cục đá nhọn và ngồi đẽo vào thân cây. Tới lúc chỉ cần xô nhẹ một cái là cây chuối ngã xuống, thì một bầy khỉ không đông lắm, xuất hiện, và chúng bu lại để cướp lấy các trái chuối chín vàng. Không biết là chúng "cướp" của tôi hay chính tôi tới "cướp" của chúng, nhưng chúng còn để lại cho chúng tôi một số trái còn xanh. Tôi vội bẻ lấy và nhét đầy vào hai túi dưới áo bay để làm lương thực dự trữ. Tôi trở lại chỗ Anh K. nằm, chia nhau ăn. Những trái chuối hột vị rất chát và nước suối không thể coi là bữa ăn thịnh soạn nhưng ít nhất cũng giúp chúng tôi no nê và đủ sức tiếp tục lên đường...</b></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Rồi một ngày nữa qua đi, đêm tối lại đến, tôi bắt đầu thấm mệt, lồng ngực tôi ê ẩm và da đã đổi thành màu tím đen. Đêm thứ hai, chúng tôi thiếp đi rất lâu, tới sáng thức dạy thì toàn thân rã rời, nhưng vì sự sống còn, chúng tôi tiếp tục lên đường.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Khoảng 10 giờ sáng, tôi chợt nghe thấy tiếng xe hơi chạy trên sườn núi phía trên. Mừng quá, tôi nói với Anh K. là chúng mình phải leo lên để ra quốc lộ 20. Tôi kiếm một khúc cây dài để leo lên trước và thòng cây xuống để kéo Anh K. lên. Cứ như vậy, trên sườn núi lau sậy mọc cao hơn 2 thước, chúng tôi đã leo lên được một khoảng khá xa, tiếng xe nghe càng gần hơn. Lúc đó mặt trời đã đứng bóng...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi chợt nổi "da gà" vì nghe thấy tiếng động cơ rất quen thuộc!</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Đúng rồi! tiếng động cơ H-34. Tôi hét to lên. Chúng tôi nhìn nhau trong lòng đầy xúc động, cùng quay đầu tìm hướng máy bay. Những chiếc trực thăng như những chấm nhỏ trên nền trời bắt đầu xuất hiện rồi từ từ tới gần. Tôi đã có thể nhìn thấy phù hiệu "Thần Chùy" của Phi đoàn và màu cờ của Không lực VNCH. Tôi vội đứng dậy, hăm hở dùng cây phang những ngọn lau chung quanh để lộ ra một khoảng trống, trong khi Anh K. dùng bao nylon làm động tác phản chiếu áng sáng và phất lên để gây sự chú ý của máy bay (vì phi vụ VIP nên chúng tôi đã xem thường không mang theo vũ khí cá nhân và những trang bị mưu sinh thoát hiểm).</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Các đồng đội từ trên cao đã nhìn thấy chúng tôi. Một chiếc H-34 làm "low pass" ngang đầu và thả xuống một trái khói ngay gần chỗ chúng tôi, sau đó lắc cánh hướng dẫn xuống dưới thung lũng cách đó không xa, hai chúng tôi trườn lên trên bụi cỏ lau và lăn xuống ngay nơi chiếc H-34 đang "hover" chờ đón.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Ngước lên, tôi nhận ra Anh Hoan, tự Hoan "heo", đang vẫy tay cười và kéo chúng tôi lên, và sau đó người y tá phi hành bắt đầu nhiệm vụ...</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Chúng tôi được đưa về Tổng Y Viện Cộng Hòa để săn sóc kỹ lưỡng, Chuẩn Tướng Võ Xuân Lành, Tư Lệnh Phó và Đại Tá Lưu Kim Cương, Không Đoàn Trưởng / Không Đoàn 33 Chiến Thuật, cùng gia đình, thân nhân, bạn bè trong phi đoàn thay phiên nhau tời thăm hỏi.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi tường thuật mọi diễn tiến xày ra, chấm tọa độ vị trí phi cơ bị rớt và đề nghị phải đi tiếp cứu gấp vì các hành khách bị thương rất nặng. Tôi cũng tình nguyện xin đi theo để hướng dẫn vì cảm thấy đó là trách nhiệm của mình và đã được chấp thuận.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tờ mờ sáng hôm sau, tôi được khiêng ra phi cơ, nằm trên "cáng", có một vị Bác sĩ phi hành đi theo săn sóc. Tới tọa độ phi cơ bị rớt, sương mù vẫn phủ kín, không sao vào được, máy bay phải đáp và "stand by" tại Bảo Lộc. Tới 1 giờ trưa, trời sáng của hơn, chúng tôi mới vào được. Đáng buồn thay, chỉ có hai người còn sống, 8 người kia đã chết...</b></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>***</b></div><div style="color: #20124d;"><b><br />
</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Hai người sống sót là Ông Bác sĩ người Thụy Điển (bị gãy chân, tay) và anh sinh viên con trai Ông Bộ Trưởng. Sau khi máy bay rớt, tôi kiểm soát số hành khách và thấy thiếu mất một người, người ấy chính là anh. Anh bị bất tỉnh nhân sự, nằm lọt trong đuôi phi cơ treo tòng teng trên ngọn cây. Anh sinh viên cho biết một số vị trong phái đoàn chết ngay sau khi tai nạn xảy ra, một số chết vào ngày hôm sau, trong đó có cha anh. Ông đã trối trăng với anh trước khi chết!.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Riêng phóng viên Anh Tử, sau khi tách rời chúng tôi, đã đi dọc theo con suối và sau 36 giờ trong rừng Bảo Lộc, đã ra tới quốc lộ và đón xe về nhà.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau đó anh đã viết phóng sự : "36 giờ trong rừng Bảo Lộc" trên báo Chính luận.</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Thú thực cho tới giờ này tôi cũng không hiểu tại sao Anh Tử lại tách rời. Anh sợ đi chung với chúng tôi có thể liên lụy khi bị Việt cộng bắt, hay muốn đi một mình cho nhanh hơn? Và vì phải cõng theo một người bị thương... Nhưng dù sao tôi cũng không trách anh này vì anh không phải là đồng đội của chúng tôi, không vướng mắc tâm nguyện "không bỏ anh em, không quên bạn bè" của những người cùng chung màu áo, màu cờ và nghiệp bay bổng.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Được biết, ngay sau khi máy bay chở VIP mất liên lạc, bị báo cáo mất tích, đích thân Đại Tá Lưu Kim Cương, KĐ Trưởng/ KĐ33CT đã tham gia tìm kiếm cấp cứu với Phi đoàn 211.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Sau khi tai nạn xảy ra - tai nạn đầu tiên trong nghiệp bay bổng của mình - tôi cứ thắc mắc nếu hôm đó anh sinh viên không xin đi theo, tức là tổng số người trên phi cơ chỉ có 12 chứ không phải con số 13 "xui xẻo", thì sự việc có khác đi chăng?</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tháng 9 năm đó, tôi tình nguyện ra Phi đoàn 219 Long Mã ở ngoài Đà Nẵng để thử "số mạng". Riêng Anh L.T.K. thì sau phi vụ nói trên đã từ giã nghiệp bay và chuyển ngành.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Cuối cùng vào tháng 4 năm 2002, tôi đã liên lạc được với anh. Hiện anh rất khoẻ mạnh (vẫn đi "cày"), gia đình hạnh phúc và các con đều thành danh cả.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Tôi viết bài này để tặng anh và để nhớ lại những kỷ niệm xưa của một thời bay bổng.</b></div><div style="color: #20124d;"><b> </b></div><div style="color: #20124d;"><b>Melbourne/ Victoria/ Úc Châu</b></div><div style="color: #20124d;"><b>Phạm Công Khanh</b></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-15666063123553181372010-10-27T14:20:00.000-07:002010-10-27T14:46:51.703-07:00Chuyến bay kinh hoàng ngày 13-3-1975 của Phi đoàn 219 Long Mã<div style="color: #990000;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMidvwfHeHI/AAAAAAAAQIw/kAipFaBKInc/s1600/Rope+Ladder+training+FOB+ll.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="219" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TMidvwfHeHI/AAAAAAAAQIw/kAipFaBKInc/s320/Rope+Ladder+training+FOB+ll.jpg" width="320" /></a></div><br />
<b>*Tình hình chiến sự từ ngày 1-3-1975 đến ngày 12-3-1975 tại Tây nguyên Nam Việt Nam :</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ngày 1-3-1975 sư đoàn 968 Bắc Việt tiến chiếm các đồn bót gần Thanh An , pháo kích phi trường Cù Hanh – Pleuku </b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ngày 4-3-1975 trung đoàn 95 B việt cộng và sư đoàn 3 Sao vàng tấn công ngăn chặn QL- 19 tại An Khuê như muốn tấn công Pleuku , cắt đường giao thông Pleuku và Nha Trang .</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ngày 5-3-1975 trung đoàn 25 việt cộng cắt QL-21 giữa Phước An và Khánh Dương ,cắt đường Nha Trang - Ban mê Thuột . Tướng Phú cho tăng cường trung đoàn 45 tại Thanh An và cho 2 tiểu đoàn biệt động quân và thiết giáp giải tỏa QL-19 nhưng không thành công .</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Ngày 7-3-1975 sư đoàn 320 việt cộng chiếm quận lỵ Thuần Mẫn trên QL-14 nằm giữa Pleuku đi Ban mê Thuột</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Tối ngày 7-3-1975 sau khi kết thúc chuyến bay trong ngày .Tôi tranh thủ rủ gunner Nguyễn văn Khỏe đi bộ ra Tx .Ban mê Thuột vào rạp cinema LODO bên hông chợ BMT xem bộ phim đang trình chiếu “ Long tranh hổ đấu “ do diễn viên Lý tiểu Long đóng . Nhìn đường phố bấy giờ có vẽ yên lặng một cách khác thường , mọi sinh hoạt người dân diễn ra bình thường .Tan xuất về phi trường Phụng Dực ( sân bay L-19 ) lúc 10:30 H nghĩ và sáng hôm sau Biệt đội chúng tôi bay về Nha Trang để nhận nhiệm vụ mới .</b></div><div style="color: #990000;"><b>-Vào 1:20 H sáng ngày 10-3 -1975 , Biệt đội Long Mã 219 mới do biệt đội trưởng thiếu tá Huỳnh xuân Thu , PHD 219 , một số anh em kỷ thuật đang an giấc thì bị quân CSBV tràn vào tấn công . Trong đêm tối 2 bên bắn nhau dữ dội một số ngưới tìm nơi trú ẩn chống trả lại , một số người tìm cách thoát ra rào lưới B-40 đến phi cơ trực thăng đậu gần đó quay máy cất cánh bay đi và thoát được rất ít , số còn lại đợi đến sáng tìm cách băng qua phi đạo vượt rào ra QL21 xuôi theo dòng người chạy di tản về đến Phước An và nhờ điện đài bộ binh gọi về KĐ62CT-Nha Trang , và được giải cứu về Nha Trang ngày 11-3-1975</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>-Ngày 12-3-1975 thiếu tướng Phạm văn Phú , Tư lệnh Quân đoàn 2 tổ chức cuộc đỗ quân tăng viện để tái chiếm Ban Mê Thuột</b></div><div style="color: #990000;"><b>- Từ ngày 10-3-1975 đến 15-3-1975 trung đoàn 53 bộ binh vẫn còn cầm cự chiến đấu tại mặt trận phi trường Phụng Dực Ban mê Thuột .</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>*Diễn biến chuyến bay kinh hoàng ngày 13-3-1975 của Phi đoàn 219 Long Mã :</b></div><div style="color: #990000;"><b>-Sáng ngày 13-3-1975 , một họp đoàn Long Mã 219 do trung tá Luân đi trên chiếc C@C chỉ huy bay ra Cù Hanh –Phi trường Pleuku lấy thêm nhiên liệu , bay qua Hàm Rồng chở lương thực và đạn dược tiếp tế cho cánh quân trung đoàn 53 bộ binh đóng quân cố thủ cách phi trường Phụng Dực (sân bay L-19 ) không xa . Tôi đi trên chiếc slick 1, và đến cánh rừng cao su nơi đơn vị trung đoàn 53 bộ binh đóng , đạp hàng tiếp tế xuống nóc lô cốt của trung đoàn với sự yểm trợ của 2 chiếc gunship bay xung quanh và bay về Pleuku an toàn . Buổi chiều cùng ngày , họp đoàn Long Mã đỗ thêm 1 cánh quân đại đội trinh sát Sư đoàn 23 bộ binh gần phi trường Ban mê Thuột tăng cường quân cho trung đoàn 53 bộ binh . Vào khoảng 17:00 H kết thúc một ngày hành quân ( tiếp tế và đỗ quân ) .Họp đoàn Long Mã 219 trực chỉ hướng Đông bay về , do bấy giờ mây mù che khuất các nơi và chỉ có hướng đông là ít mây hơn cả để bay về Nha Trang . Sau khi bay được khoảng 15:00 phút , tôi nghe được trên sóng “SA-7 ,nó bắn SA-7 coi chừng ! “ mặt tôi xanh dờn , tôi lại nghe trên sóng UHF,VHF,FM giọng anh Nghiêm (mevo ) “ nó bay về tàu mình , hướng 5 giờ “ tiếng đ\úy Hùng “mầy bắn đi ! “. Nhưng hướng 5 giờ là góc chết làm sao mà bắn sau đó chỉ nghe tiếng nổ lớn phía sau , chúng tôi biết là tàu gunship 1 của PHD đại úy Hùng đã trúng đạn .</b></div><div style="color: #990000;"><b><br />
</b></div><div style="color: #990000;"><b>Rủi thay lúc đó , những đám mây đen lớn ào bay tới bao trùm cả họp đoàn ,và các tàu đều bật đèn lên để thấy tránh bay đụng nhau . Cơ phi , xạ thủ lúc đó phải căng mắt nhìn xung quanh , báo cho pilot đang bay bằng phi cụ . </b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b></b></div><div style="color: #990000;"><b>Chợt tôi nghe tiếng động cơ khác bay gần tàu mình và tôi báo cho pilot biết “hướng 3 giờ có tàu “ . Lập tức tàu tôi rẻ sang trái và tàu kia rẻ sang phải mất hút trong đám mây mù . Họp đoàn bị lạc trong đám mây mù khoảng 15 -20 phút sau mới thấy biển Đông trước mặt .Khi đang bay đến địa phận tỉnh Diên Khánh tàu của tôi đi chỉ còn 250 pound xăng ,sợ không đủ nhiên liệu pilot cho bay là là sát bờ biển ở độ cao khoảng 10 mét ,để đề phòng hết nhiên liệu sẽ đáp auto khẩn cấp . Về đáp ở ụ tàu phi trường Nha Trang lúc 20:00 H tối và tôi nhìn vào bảng phi kế thấy đồng hồ xăng chỉ số 0 , thật hú hồn !</b></div><div style="color: #990000;"><b>Cả họp đoàn về báo cáo bay ở Phòng hành quân Phi đoàn . Lúc đó mọi người lẳng lặng ghi vào sổ bay phi đoàn , xong tôi thấy anh trung úy Kiệt đến ngồi vào ghế bàn trực và đập tay xuống bàn khóc “ Hùng ơi ! tao không ngờ số mầy vắn như vậy .”.Cả phi đoàn cuối đầu mặc niệm chào vĩnh biệt PHD : Hùng - D.Hạnh – Nghiêm – Ân .</b></div><div style="color: #990000;"><br />
</div><div style="color: black;"><i><b>- Xin mượn câu nói của KQ Vĩnh Hiếu - PD 215 Thần Tượng :</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>“ Một nén hương thắp lên để tưởng nhớ tới những hoa tiêu Long Mã thuộc phi đoàn 219 đã bỏ mình tại Ban mê Thuột và Những Anh Hùng Mũ Đỏ đã anh dũng hy sinh cho Tổ Quốc tại mặt trận Khánh Dương trong những ngày tháng cuối .”</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>-Và sau đây tôi xin mượn câu nói của người nhà trung úy Dương Đức Hạnh trong bài Ngày Tàn Cuộc Chiến I: Những Phi Vụ Cuối Cùng Của KQ Vĩnh Hiếu . PD 215 Thần Tượng</b></i></div><div style="color: black;"><i><b><br />
</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>1. </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Quang Bình, on May 30th, 2009 at 11:58 pm Said: </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Chào Bác!</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Cám ơn các thông tin cuả bác,.Tuy nhiên với mong muốn tìm kiếm người đã khuất vậy xin bác vui lòng cho cháu hỏi hiện nay có thể liên lạc ai trong số những người chứng kiến cảnh máy bay cuả trung uý Hạnh rơi không, nếu được may ra thể tìm được hướng rơi cuả máy bay hay khu vực rơi cuả nó.</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Cám ơn bác nhiều, mong tin.</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Reply </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>2. </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Vĩnh Hiếu, on May 30th, 2009 at 9:28 pm Said: </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Anh Bình, </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Những gì anh Bình đã biết về Trung úy Dương Đức Hạnh hoàn toàn đúng. Tuy nhiên một chi tiết nhỏ là tên bạn bè đặt (nick name) là Hạnh H (hen=ho hen) chứ không phải Hạnh D.</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Hôm tàu anh Hạnh bị bắn rơi, tàu tôi bị trục trặc kỹ thuật nên đến trễ không có mặt ngay tại chỗ. Tuy nhiên theo tôi biết thì vị trí khoảng phía Đông phi trường Phụng Dực cỡ vài cây số. </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Vĩnh Hiếu</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Reply </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>3. </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Huỳnh Quang Bình, on May 30th, 2009 at 11:04 am Said: </b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Kính !</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Trước tiên xin phép cho cháu gọi tác giả bằng bác vì cháu còn nhỏ. Hôm nay đọc xong bài của bác về trận chiến cuối của BMT cháu thấy rất giống những thông tin mà cháu đã có được. Và hơn hết cháu rất cảm ơn về các thông tin của bác vì hơn 34 năm nay gia đình cháu vẫn mãi đi tìm thông tin của một người cậu có lẽ đã tử trận ngày 12/3/1975 đó. Và cũng có thể là một người quen của bác, xin bác vui lòng cố nhớ lại cái tên Trung Úy Dương Đức Hạnh hay còn gọi là Hạnh D. Thông tin hiện có là Cố Đại Úy ( truy phong) Hạnh đã tử nạn khi bay tác chiến tái chiếm BMT ngày 12/3/75 (tức là 30/1 năm ất mão). Đêm ngày 9/3 – rạng ngày 10 /3 Trung Úy Hạnh đã thoát khỏi tay Việt Cộng khi sân bay BMT bị tấn công. Sau đó là kỳ nghỉ phép của trung úy, tuy nhiên vì một số đồng sự và chiến hữu còn mắc kẹt tại BMT nên Trung Úy Hạnh đã xung phong đi thay cho một trung úy khác vợ sinh.</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Nay gia đình chúng tôi đang rất mong tin, hy vọng tìm được nơi chiếc máy bay lâm nạn nhằm thắp 1 nén nhang cho người quá cố. Kính mong bậc tiền bối giúp đỡ.</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>mail : hqb2u@yahoo.com</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Đây là hồi ký viết lại “ Chuyến bay kinh hoàng ngày 13-3-1975 của Phi doàn 219 Long Mã “ trong những ngày cuối cuộc chiến mà tôi đã tham gia cho đến ngày giải phóng 30-4-1975 .Đã 35 năm trôi qua tôi chỉ nhớ được có vậy , ngay cả phi hành đoàn đi trên tàu cùng với tôi cũng không nhớ nỗi .có lẻ mình đã già rồi chăng ?! Mọi thiếu sót trong bài viết này mong các niên trưởng Phi đoàn 219 có đi trong ngày đó nhớ bổ sung dùm . </b></i></div><div style="color: black;"><i><b><br />
</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Xin cảm ơn .</b></i></div><div style="color: black;"><i><b><br />
</b></i></div><div style="color: black;"><i><b>Kingbee 219 Lâm Chung Minh</b></i></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-62610894058400163632010-10-11T20:01:00.000-07:002010-10-17T01:40:46.820-07:00Thành Kính Phân Ưu<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; color: #660000; text-align: center;"><i><b><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2MSOfU9I/AAAAAAAAQGg/_h1EBkxrExc/s1600/Memorial_Day_Ceremony.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2MSOfU9I/AAAAAAAAQGg/_h1EBkxrExc/s320/Memorial_Day_Ceremony.jpg" width="320" /></a></b></i></div><div style="color: #660000;"><br />
</div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Vô Cùng Thương Tiếc</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Nhận được tin Niên Trưởng Đặng Văn Phước </span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Cựu Tư Lệnh Không Đoàn 51 Chiến Thuật.</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Cựu Chỉ Huy Trưởng Phi Đoàn 219 đã vĩnh viễn ra đi vào ngày 11.10.2010 tại Orange County, California U.S.A.</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Hưỡng thọ 84 tuổi.</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Thành Thật Chia Buồn cùng Gia Đình Niên Trưởng Đại Tá Đặng Văn Phước.</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Nguyện cầu Hương Linh người qúa cố sớm về cõi niết bàn.</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></i></div><div style="color: #660000;"><i><b><span style="font-size: large;">Toàn thể anh em nhóm thân hữu Gia Đình Lôi Hổ và Hắc Long Nha Kỹ Thuật</span></b></i></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2Q--fTQI/AAAAAAAAQGk/8_03BoXwwjg/s1600/bell-uh1-iroquois-huey_3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2Q--fTQI/AAAAAAAAQGk/8_03BoXwwjg/s400/bell-uh1-iroquois-huey_3.jpg" width="400" /></a></div><span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2gbXdR3I/AAAAAAAAQGo/Gmpakg0-u6Q/s1600/Wreath-autumn.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="295" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLq2gbXdR3I/AAAAAAAAQGo/Gmpakg0-u6Q/s320/Wreath-autumn.jpg" width="320" /></a></div><span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLPPdeaoP9I/AAAAAAAAQEE/lA60DwwIeVI/s1600/daitaphuoc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="331" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLPPdeaoP9I/AAAAAAAAQEE/lA60DwwIeVI/s400/daitaphuoc.jpg" width="400" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLUUOo7GTUI/AAAAAAAAQEw/btSzfzZf-Go/s1600/DaiTaPhuoc1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="385" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLUUOo7GTUI/AAAAAAAAQEw/btSzfzZf-Go/s400/DaiTaPhuoc1.jpg" width="400" /></a></div><br />
<br />
<div style="text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfPCE9WmI/AAAAAAAAQEY/yBFHWxuYtTk/s1600/5d06222c0.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfPCE9WmI/AAAAAAAAQEY/yBFHWxuYtTk/s1600/5d06222c0.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLPPigFsl2I/AAAAAAAAQEM/YHtkG2swVdg/s1600/IMG_0360.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLPPigFsl2I/AAAAAAAAQEM/YHtkG2swVdg/s400/IMG_0360.JPG" width="400" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfdVcSoTI/AAAAAAAAQEg/Ntgz6QT7Iz8/s1600/P1010034.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfdVcSoTI/AAAAAAAAQEg/Ntgz6QT7Iz8/s640/P1010034.JPG" width="640" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfT-XKCzI/AAAAAAAAQEc/03s_Zcu9gnA/s1600/IMG_5926DaitaPhuocThieuTaNguyenPhanTuurevised.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfT-XKCzI/AAAAAAAAQEc/03s_Zcu9gnA/s400/IMG_5926DaitaPhuocThieuTaNguyenPhanTuurevised.jpg" width="332" /></a></div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSflbsIB2I/AAAAAAAAQEk/EB6SYlPrPc4/s1600/2635797910031690022fChrTC_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="438" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSflbsIB2I/AAAAAAAAQEk/EB6SYlPrPc4/s640/2635797910031690022fChrTC_fs.jpg" width="640" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfqtCOFGI/AAAAAAAAQEo/nilVFWGSzXk/s1600/P1010042.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLSfqtCOFGI/AAAAAAAAQEo/nilVFWGSzXk/s640/P1010042.JPG" width="640" /></a></div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLUS5IGtIdI/AAAAAAAAQEs/cabJ7MpFaVM/s1600/2019814800031690022JqxXps_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="308" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TLUS5IGtIdI/AAAAAAAAQEs/cabJ7MpFaVM/s400/2019814800031690022JqxXps_fs.jpg" width="400" /></a></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/nKgYUhABn_g?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/nKgYUhABn_g?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/9sZkJdYJHLk?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/9sZkJdYJHLk?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/Ufve3qYwwjo?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/Ufve3qYwwjo?fs=1&hl=en_US&color1=0x5d1719&color2=0xcd311b" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/rGPhqHbk0Rc?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/rGPhqHbk0Rc?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/qsyVrC7kNJo?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/qsyVrC7kNJo?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<object height="385" width="640"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/ZrS4TZsWCCQ?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/ZrS4TZsWCCQ?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="640" height="385"></embed></object><br />
<br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/Y_bxbgiMywc?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/Y_bxbgiMywc?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div><br />
<div style="text-align: center;"><object height="385" width="480"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/h74hx7lhSWY?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/h74hx7lhSWY?fs=1&hl=en_US&color1=0x402061&color2=0x9461ca" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-4008382843582359722010-09-24T07:31:00.000-07:002010-09-24T07:38:39.668-07:00Thành Kính Phân Ưu,<strong><span style="font-size: large;">Nhận được tin Ông Châu Lương Thêm Bào Huynh của Niên Trưởng Kingbee Châu Lương Cang vừa tạ thế tại Việt Nam </span></strong><br />
<br />
<strong><span style="font-size: large;">Hưởng Thọ 81 tuổi</span></strong><br />
<br />
<strong><span style="font-size: large;">Xin gưĩ lời chia buồn đến anh chị và gia đình.</span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJy2KOKJvHI/AAAAAAAAP6w/h-MoIEp5ZDk/s1600/Vong%2520Hoa.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="350" px="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJy2KOKJvHI/AAAAAAAAP6w/h-MoIEp5ZDk/s400/Vong%2520Hoa.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="font-size: large;">Phạm Hòa và Gia Đình,</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;"><br />
<br />
<span style="color: #990000; font-size: x-large;"><strong>THÀNH KÍNH PHÂN ƯU</strong></span><br />
<br />
<br />
<br />
<strong><span style="font-size: large;">Gia Đình Nha Kỹ Thuật đến Anh Chi Cang .</span></strong></span></strong><strong><span style="font-size: large;">Nhờ anh Phạm Minh Mẫn chuyễn lời Chia Buồn của Thân Hữu </span></strong>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-55148249914191496632010-09-15T23:30:00.000-07:002010-09-15T23:30:50.880-07:00Biệt kích Thượng sĩ Trần Phúc Lộc,<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i-FJLBLI/AAAAAAAAP1c/xwAnEgco9Cw/s1600/Tran+Phuc+Loc008.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i-FJLBLI/AAAAAAAAP1c/xwAnEgco9Cw/s400/Tran+Phuc+Loc008.jpg" width="276" /></a></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="color: black; font-family: Tahoma;">Phi vụ "Cò Trắng" và những nấm mồ còn lại</span></b><b><span style="color: black; font-family: Tahoma; font-size: 10pt;"><br />
<br />
LTS: Vào năm 1961, Không Quân Việt Nam có hai chiếc C-47 sử dụng riêng cho những phi vụ đặc biệt thả các toán biệt kích thâm nhập lãnh thổ Bắc Việt, trong đó Trung Úy Phan Thanh Vân là một trong những trưởng phi cơ. Phi vụ "Cò trắng" nói tới ở đây đã được Phan Thanh Vân viết lại trong hồi ký "Người về từ cõi chết". (Bài viết của “Cò Trắng” Phan Thanh Vân, kể lại mọi chi tiết từ khi máy bay bị cháy và rớt xuống đất, chúng tôi sẽ đăng lại sau bài viết này).<br />
Sở dĩ các phi vụ này được đặt tên "Cò Trắng" vì hai chiếc C-47 đã được tẩy xóa màu cờ, các huy hiệu, chỉ để lại toàn thân máy bay một màu nhôm trắng. <br />
Gần đây Lý Tưởng Úc Châu nhận được một số tài liệu cũng như nhiều hình ảnh liên quan đến phi vụ nói trên, Ban Biên Tập xin đúc kết các tài liệu này với mục đích phổ biến thêm chi tiết về số phận của phi hành đoàn, và cũng để tưởng nhớ, tri ân những chiến sĩ Không Quân đã thầm chiến đấu trong bóng tối, đã hy sinh thân mình để thi hành những phi vụ tối mật, ra đi không hẹn ngày về. LT-UC</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="color: black; font-family: Tahoma; font-size: 10pt;"><br />
***<br />
Phi vụ Cò Trắng thực hiện giữa năm 1961 gồm phi hành đoàn 7 người của Không Quân và 3 biệt kích quân. Thành phần phi hành đoàn:<br />
<br />
Trưởng phi cơ: Trung úy Phan Thanh Vân<br />
Hoa tiêu phó: Trung úy Phan Khắc Thích, Thiếu úy Trần Minh Tâm<br />
Điều hành viên: Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu<br />
Cơ Khí Viên: Thượng sĩ I Phạm Văn Đăng<br />
Vô Tuyến Viên: Trung sĩ Nguyễn Văn Nở<br />
Các biệt kích quân gồm: <span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">Thượng sĩ Trần Phúc Lộc,</span> Thượng sĩ Đinh Như Khoa, và Trung sĩ Nguyễn Văn Tiết.<br />
<br />
* * *<br />
Vào đúng Ngày Không Quân VNCH (1 tháng 7) năm 1961, chiếc “Cò Trắng” cất cánh với nhiệm vụ tiếp tế cho một toán biệt kích đã được thả trước đây, và phi cơ đã bị rớt vào lúc 1 giờ 15 phút sáng ngày 2 tháng 7 tại xã Cồn Thoi, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. <br />
<br />
Theo lời kể lại của ông Phạm Lâm, trùm họ đạo Kim Sơn, khi ông đi giăng câu trên cánh đồng ngập mặn ven biển, cách khu vực dân cư khoảng 5 cây số, thì vào lúc hơn nửa khuya, ông nghe tiếng động cơ máy bay, nhìn lên trời thì thấy một chiếc máy bay đang bốc cháy và lao xuống, sau đó tiếp tục cháy trên mặt đất. Đến gần sáng, tự vệ nông trường Bình Minh mới ra đến chỗ máy bay rớt, bắt giữ sáu người còn sống, tất cả đều bị thương; một người khác còn tương đối khoẻ, sử dụng thuyền cao su bơi trốn nhưng cũng đã bị du kích xã kế bên bắt giữ. <br />
<br />
Ba người thiệt mạng tại chỗ là: Trung úy Phan Khắc Thích, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu và Trung sĩ Nguyễn Văn Nở. Trong số này, hai người chết cháy vì bị kẹt trong phi cơ nên hài cốt không còn đầy đủ, và một người xác còn nguyên vẹn. Tất cả được chôn gần chỗ máy bay rơi (không có hòm).<br />
<br />
* * *<br />
Trong số bảy người còn sống và bị bắt, Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến vì bị thương nặng nên một ngày sau đã chết tại trạm xá của nông trường Bình Minh và đã được ông Phạm Lâm đích thân khiêng đi chôn (cũng không có hòm).<br />
<br />
<span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">Sáu người còn sống được Công An đưa về Hà Nội bằng xe tải và bị giam tại Hỏa Lò. Các nhân chứng có nhiệm vụ áp giải sáu người này kể lại rằng khi về đến Hà Nội thì tất cả vẫn còn sống, nhưng đến khi Cộng Sản Bắc Việt đưa ra tòa xét xử thì chỉ còn có 3 người là các anh Phan Thanh Vân, Đinh Như Khoa và Phạm Văn Đăng, còn anh Trần Minh Tâm thì đã chết vào ngày 4/7/1961, anh Nguyễn Văn Tiết chết ngày 2/8 và anh Trần Phúc Lộc đã chết ngày 28/11 -tất cả đều chết tại bệnh viện 108 Hà Nội. Và cả ba đã được Hà Nội chôn cất có mộ bia tử tế!</span><br />
<br />
Sở dĩ ba người này được chôn cất tử tế là vì đây là lần đầu tiên một phi cơ thả biệt kích của miền Nam ra Bắc hoạt động đã bị rớt nên Hà Nội muốn làm lớn chuyện để công bố cho quốc tế biết. Và cũng chính vì thế, CSBV đã “chu đáo” cho Công An đưa hòm về Kim Sơn, đào xác Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến lên bỏ vào hòm để chôn lại!<br />
<br />
Cũng nên biết trước phi vụ “Cò Trắng” này đã có nhiều toán biệt kích bị CSBV bắt giữ như các toán Caster, Echo, Dido..., nhưng vì không có xác phi cơ nên họ chưa muốn làm lớn chuyện, vì thế danh tính của các biệt kích quân đã được họ giữ kín; tất cả đều bị giam giữ hơn 10 năm, có người mãi tới năm 1976 mới được thả.<br />
<br />
* * *<br />
Lần này, với bằng chứng quả tang, Hà Nội đã ra sức thổi phồng vụ án, thông báo cho các giới chức ngoại giao, đưa ba người còn sống ra xét xử công khai tại Hà Nội và triển lãm các tang vật tại Ninh Bình. <br />
<br />
Vì xét xử công khai, các anh đã có án tù rõ ràng: Trung úy Phan Thanh Vân 7 năm tù, Thượng sĩ Phạm Văn Đăng 3 năm, Thượng sĩ Đinh Như Khoa 15 năm. Các anh đã bị giam tại trại Bắc Bạc (Ba Vì, Sơn Tây) và sau đó chuyển đến trại Phố Lu (Lào Cai). Tới năm 1971, sau 10 năm tù giam và quản thúc, Trung úy Phan Thanh Vân đã được Hội Hồng Thập Tự Quốc tế can thiệp trả tự do và sang Pháp đoàn tụ với gia đình.<br />
<br />
* * *<br />
Cho tới nay, có nhiều giả thuyết về nguyên nhân đã khiến chiếc “Cò Trắng” bị rớt. Phối hợp hồi ký của Trung úy Phan Thanh Vân (...máy bay tự nhiên rung giật mạnh, không hề nghe một tiếng nổ hay bất cứ một âm thanh gì...) cũng như lời của các nhân chứng - cả dân chúng lẫn Công An địa phương – thì máy bay đã tự bốc cháy và rớt. Tuy nhiên, CSBV vì muốn thổi phồng sự việc nên đã tuyên truyền là phi cơ bị súng phòng không bắn hạ; và hiện nay họ vẫn trưng bày các hiện vật còn sót lại của chiếc C-47 nói trên tại Bảo Tàng Lịch Sử Quân Đội Nhân Dân tại Hà Nội, để chứng minh cho chiến công “tưởng tượng” của mình!<br />
<br />
Điều đáng tiếc là một vài tác giả Mỹ cũng căn cứ vào tuyên truyền của CSBV để viết rằng chiếc Cò Trắng nói trên bị phòng không bắn hạ.<br />
<br />
Về nguyên nhân đã khiến phi cơ tự bốc cháy, có giả thuyết cho rằng do nội tuyến phá hoại. Khoảng cuối thập niên 1980, một tay nội tuyến VC đã kể lại trên một tờ báo ở Sài Gòn rằng vào năm 1961, anh ta là lính bảo trì phi cơ của Không Quân miền Nam và đã gài “pan” vào một phi cơ chở biệt kích ra Bắc và phi cơ này đã bị rớt. (‘Pan’ này được gài trong bộ phận nhiên liệu của động cơ, khi tới không phận Bắc Việt, nhiên liệu bị rò rỉ tiếp xúc với sức nóng của động cơ đã khiến phi cơ bốc cháy). <br />
<br />
Nhưng dù sao, trước sự kiện có vô số “chiến công tưởng tượng” được thêu dệt sau khi CSBV chiếm được miền Nam, người ta cũng phải đặt dấu hỏi về “thành tích” của tay thợ máy nội tuyến này.<br />
<br />
* * *<br />
Về số phận của các ngôi mộ của phi hành đoàn, trước hết nói về ba người bị thiệt mạng tại chỗ là: Trung úy Phan Khắc Thích, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu và Trung sĩ Nguyễn Văn Nở. Ngày ấy, tất cả được chôn vội vã gần chỗ máy bay rơi, không xác nào có hòm. <br />
<br />
Tới năm 1980, một người dân khi đào ao đã đào được một hài cốt còn nguyên vẹn, mặc áo màu đen, trên vai áo có phù hiệu. Cha xứ của nhà thờ đá Kim Sơn cho bốc hài cốt lên đem về nhà thờ dự tính đưa vào miền Nam cải táng, nhưng đã bị công an xã giữ lại và cho chôn tại nghĩa địa xã. Người giáo dân trực tiếp bốc mộ đã bị Công An giam giữ hơn 3 tháng. Riêng cha xứ sau này vào miền Nam, sống ở nhà thờ Phát Diệm ở Gò Vấp, Sài Gòn.<br />
<br />
Phối hợp lời kể của các nhân chứng năm 1961 và sự mô tả của chủ nhà - tức người đào ao sau này – người ta tin rằng hài cốt nói trên là của Trung sĩ Nguyễn Văn Nở, vì Trung úy Phan Khắc Thích, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu bị kẹt trong phi cơ, chết cháy nên hài cốt không còn nguyên vẹn.<br />
<br />
Như vậy, có thể tạm thời đi tới kết luận hiện nay cố Trung sĩ Nguyễn Văn Nở đang yên nghỉ tại Kim Sơn, Ninh Bình, còn hài cốt của Trung úy Phan Khắc Thích, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu thì vẫn còn nằm đâu đó dưới mặt đất, gần cái ao nói trên. <br />
<br />
Người chủ nhà cũng kể lại rằng cho tới nay, thỉnh thoảng oan hồn của hai người vẫn còn hiện về ngồi ở gần bờ ao của nhà họ.<br />
<br />
Mộ của Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến – người đã chết tại trạm xá của nông trường Bình Minh, được ông trùm Phạm Lâm chôn và sau đó được CSBV đào lên bỏ vào hòm chôn lại - thì hiện nay vẫn được ông chăm sóc. <br />
<br />
<span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow;">Về ba người “may mắn” được CSBV chôn cất tử tế, thì hài cốt của Thiếu úy Trần Minh Tâm đã được gia đình cải táng đem về miền Nam, </span></span></b><b><span style="background: none repeat scroll 0% 0% yellow; font-family: Tahoma; font-size: 10pt;">chỉ còn lại mộ của hai biệt kích quân - Thượng sĩ Trần Phúc Lộc, và Trung sĩ Nguyễn Văn Tiết (với tên tuổi rõ ràng trên mộ bia).</span></b><b><span style="font-family: Tahoma; font-size: 10pt;"><br />
</span></b><b><span style="color: black; font-family: Tahoma; font-size: 10pt;"><br />
* * *<br />
Trong số thân nhân của phi hành đoàn “Cò Trắng”, một số nhỏ may mắn được biết về việc Bộ quốc Phòng Mỹ “bồi thường”, đã làm thủ tục và được hưởng quyền lợi. Tuy nhiên đa số đã thất tung, và cho tới nay các cá nhân cũng như Hội đoàn Không Quân không có một manh mối nào để có thể liên lạc giúp đỡ, hướng dẫn cách làm thủ tục. <br />
Chẳng hạn trường hợp của em Phan Khắc Đức (năm nay đã 48 tuổi), con trai của cố Trung úy Phan Khắc Thích. Niên khóa 1973-1974, Đức học lớp 9 tại Trường Quốc Gia Nghĩa Tử, mẹ - tức phu nhân của Trung úy Thích - là y tá phục vụ trong phi trường TSN. Sau biến cố tháng 4/1975, gia đình phải dọn ra cư ngụ tại một hẻm nhỏ tại Ngã Ba Ông Tạ, Đức phải nghỉ học đạp xích lô để sinh nhai... Từ đó tới nay, không còn một mối liên lạc nào có thể tìm lại được gia đình hay thân nhân của cố Trung úy Phan Khắc Thích để được Bộ Quốc Phòng Mỹ bồi thường!<br />
<br />
* * *<br />
Thay lời kết, chúng tôi hy vọng, dù rất mong manh, sẽ có chiến hữu hay vị độc giả nào đó biết được, hoặc rồi đây may mắn tìm ra tung tích của gia đình hoặc thân nhân của phi hành đoàn “Cò Trắng” và các chiến sĩ Biệt kích tham gia phi vụ, để thông báo về tình trạng những ngôi mộ của người thân, cũng như những quyền lợi mà họ xứng đáng được hưởng do công lao xương máu của những người đã nằm xuống cách đây 45 năm.<br />
Trong trường hợp sự việc tốt đẹp ấy xảy ra, Tòa Soạn Lý Tưởng - Úc Châu sẽ cung cấp chi tiết để tìm mộ – những chi tiết mà chúng tôi không tiện phổ biến trên trang báo này. <br />
<br />
Melbourne, tháng 12/2006<br />
Ban Biên Tập LT-UC<br />
(tổng hợp theo các tài liệu)<br />
<br />
* * *<br />
Các chi tiết và tài liệu viết thêm:<br />
<br />
* Theo hồi ức của Trung Tá KQ N.U., trước phi vụ của Cò Trắng của Trung úy Phan Thanh Vân đã có một chiếc C-47 cũng thi hành nhiệm vụ thả biệt kích quân và đã mất tích trên không phận Bắc Việt. Phi hành đoàn gồm có:<br />
<br />
Hoa tiêu: Trần Văn Hội và Lê Chí Nguyện<br />
Điều hành viên: Nguyễn Đăng Lợi<br />
Vô tuyến phi hành: Đức (không nhớ họ)<br />
Cơ phi: (không nhớ tên)<br />
<br />
Ngoài ra còn có một chiếc C-123 trong khi bay đêm thực tập thả biệt kích tại núi Sơn Chà gần Đà Nẵng đã bị tai nạn và toàn bộ phi hành đoàn đã hy sinh, gồm:<br />
<br />
Hoa tiêu: Lê Tuấn Kiệt và Hồ Văn Ứng Kiệt<br />
Điều hành viên: Lê Lãnh Hưng - Vương Văn Chức - Nguyễn Tấn Tập<br />
Cơ phi: Đạt (không nhớ họ)<br />
Ngoài ra còn một huấn luyện viên Hoa Kỳ.<br />
<br />
Sau tai nạn này, Hoa Kỳ đã thuê mướn thêm các phi hành đoàn Trung Hoa (Đài Loan) để thi hành các phi vụ thâm nhập lãnh thổ Bắc Việt. <br />
<br />
* Theo cuốn "Spies and Commandos" của hai tác giả Kenneth Comboy và Dale Andradé (do sưu tầm viên Phạm Anh Tài cung cấp), ngày ấy chỉ có độc nhất một chiếc C-47 Cò Trắng và được lấy một ngụy danh là "Vietnamese Air Transport" gọi tắt là VIAT, lúc đó do Thiếu tá Nguyễn Cao Kỳ chỉ huy, và đã có 20 phi công tình nguyện thi hành những phi vụ này dưới mật danh “Haylift”. <br />
<br />
Mặc dù là các phi công dày dạn kinh nghiệm trong các phi vụ chuyển vận, nhưng khi bay ra phía Bắc họ cần phải được hướng dẫn thêm. Bởi khi bay ra Bắc, phi hành đoàn sẽ phải bay những phi vụ kéo dài tưởng như vô tận, bay ở một cao độ thấp đến địa điểm thả biết kích mà không hề được trang bị các phi cụ hiện đại. Đó là chưa kể yếu tố thời tiết xấu vào mùa mưa lớn, địa hình núi non hiểm trở đã tạo thành một phi trình nguy hiểm và tồi tệ nhất trên thế giới. Vẫn theo hai tác giả này, phi vụ Cò Trắng nói trên có nhiệm vụ thả xuống tiếp tế cho toán Castor (đã được thả xuống Bắc Việt khoảng một tháng trước). Trung úy Phan Thanh Vân cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất vào buổi xế chiều, sau khi tiếp tế thêm nhiên liệu tại phi trường Đà Nẵng, phi cơ trực chỉ ra Bắc, không hành thì chỉ nhìn qua cửa sổ bay theo địa hình địa vật dưới đất xuyên qua các rặng núi thấy được qua ánh trăng để tìm ra bãi thả hàng mà toán Castor đánh dấu - phi trình này trước đây đã được sử dụng khi thả dù các toán Castor và Dido. <br />
<br />
Thật sự thì toán này đã rơi vào tay giặc, và người trưởng toán đã bị CSBV ép buộc gởi tín hiệu về BUGS, một trạm tiếp vận truyền tin ở Phi Luật Tân để báo tin toán vẫn an toàn và cần phải được tiếp tế ở một địa điểm do họ chỉ định. Bốn ngày sau khi liên lạc, chiếc Cò Trắng đã lên đường thi hành nhiệm vụ và đã rơi vào bẫy của địch. CSBV đã bố trí sẵn súng phòng không tại đảo Hòn Me, một đảo nhỏ nằm cách đất liền 6 cây số ngoài bờ biển Ninh Bình. Kết quả, phi cơ đã bị bắn nát phần đuôi, bốc cháy và rơi trong đất liền khoảng 20 cây số.<br />
<br />
* * *<br />
Ở đây chúng tôi không bàn cãi về việc vào năm 1961, có 1 hay 2 chiếc C-47 được sử dụng cho các phi vụ “Cò Trắng” (bởi có thể hai tác giả Kenneth Comboy và Dale Andradé đã chỉ căn cứ vào sự kiện: lúc nào cũng chỉ có một chiếc “Cò Trắng” SẴN SÀNG ĐỂ SỬ DỤNG); cũng không bình luận về sự việc toán biệt kích bị CSBV cưỡng bách hợp tác, mà chỉ nói về chi tiết mâu thuẫn liên quan tới việc phi cơ bị rớt.<br />
<br />
Tất cả các nhân chứng (dân làng, công an về hưu) đều kể lại rằng họ không hề nghe thấy tiếng nổ, mà chỉ thấy phi cơ tự bốc cháy, và bay từ đất liền hướng ra biển.<br />
Nếu quả thực phi cơ “bị bắn nát phần đuôi, bốc cháy và rơi xuống đất liền...” như cuốn Spies and Commandos đã viết thì chắc chắn tất cả mọi người trên phi cơ đã phải chết tan xác chứ không thể chỉ có 3 người chết tại chỗ mà thôi!<br />
<br />
Bên cạnh đó, nếu phi cơ rớt ở đất liền “cách bờ biển khoảng 20 cây số” như sách đã viết, thì làm sao có việc “một người khác còn tương đối khoẻ, sử dụng thuyền cao su bơi trốn nhưng cũng đã bị du kích xã kế bên bắt giữ” theo như lời kể của ông trùm họ đạo Kim Sơn?!<br />
<br />
Thành thử, chúng tôi cũng nhân tiện xin phép được lưu ý quý độc giả một điều: không phải bất cứ cuốn sách nào của “thế giới tự do” viết về chiến tranh Việt Nam cũng chính xác, cũng đáng tin. Nhất là những cuốn viết trong những năm sau này, thường tham khảo tài liệu, sử dụng dữ kiện của phía CSVN.<br />
<br />
Mà “tài liệu, dữ kiện” của CSVN chính xác tới mức nào, chúng ta chỉ cần nhớ lại trong thời gian cao điểm của các cuộc oanh tạc Bắc Việt, tổng số “máy bay của đế quốc Mỹ bị bắn hạ” trong một ngày, được loan truyền trên đài phát thanh nhà nước và các báo của đảng, thường NHIỀU HƠN tổng số phi cơ Hoa Kỳ tham dự các trận oanh kích trong ngày hôm đó!<br />
<br />
Sự kiện lố bịch này, sau khi được tạm thời “cởi trói” vào năm 1986, chính một số nhà văn miền Bắc đã đem ra để diễu cợt.</span></b></div><div class="MsoNormal"><br />
</div><div class="MsoNormal"><br />
</div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">(Ghí chú: Kèm theo bài viết này là các hình ảnh: </span></i></b></div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">1- Thiếu Uý Trần Minh Tâm chụp trước chiếc T-6; </span></i></b></div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">2- Tám khoá sinh KQ chụp trên tàu thủy; </span></i></b></div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">3- Bản sao tờ "Công điện báo cáo mất tích"; </span></i></b></div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">4- Bản sao danh sách các KQ và biệt kích bị bắt đăng trên sách của VC; </span></i></b></div><div class="MsoNormal"><b><i><span style="font-size: 9pt;">5- Mộ của Th/sĩ Trần Phúc Lộc </span></i></b></div><b><br />
</b><br />
<b><br />
</b><br />
<b><br />
</b><br />
<b><br />
</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-iuhqkNaI/AAAAAAAAP0U/6A91eROgdwg/s1600/M%E1%BB%99+BK+Tr%E1%BA%A7n+Ph%C3%BAc+L%E1%BB%99c.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="420" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-iuhqkNaI/AAAAAAAAP0U/6A91eROgdwg/s640/M%E1%BB%99+BK+Tr%E1%BA%A7n+Ph%C3%BAc+L%E1%BB%99c.JPG" width="640" /></a></b></div><b><br />
</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-ivwsg35I/AAAAAAAAP0c/K6eEfMYloXY/s1600/Tran+Phuc+Loc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-ivwsg35I/AAAAAAAAP0c/K6eEfMYloXY/s640/Tran+Phuc+Loc.jpg" width="491" /></a></b></div><b><br />
</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-is1YVbCI/AAAAAAAAP0M/GLOxNoKZ95k/s1600/M%E1%BB%99+BK+Nguy%E1%BB%85n+V%C4%83n+Ti%E1%BA%BFt.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="246" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-is1YVbCI/AAAAAAAAP0M/GLOxNoKZ95k/s400/M%E1%BB%99+BK+Nguy%E1%BB%85n+V%C4%83n+Ti%E1%BA%BFt.JPG" width="400" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-ixjm5BTI/AAAAAAAAP0k/CfBU3YzYg2w/s1600/Tran+Phuc+Loc001.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-ixjm5BTI/AAAAAAAAP0k/CfBU3YzYg2w/s320/Tran+Phuc+Loc001.jpg" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-iysf8t6I/AAAAAAAAP0s/hgK1tSlbxsA/s1600/Tran+Phuc+Loc002.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-iysf8t6I/AAAAAAAAP0s/hgK1tSlbxsA/s320/Tran+Phuc+Loc002.jpg" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i1NlrkyI/AAAAAAAAP00/jxq1qPF3aRc/s1600/Tran+Phuc+Loc003.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i1NlrkyI/AAAAAAAAP00/jxq1qPF3aRc/s320/Tran+Phuc+Loc003.jpg" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i2it0C1I/AAAAAAAAP08/FVmYlkFsbSs/s1600/Tran+Phuc+Loc004.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i2it0C1I/AAAAAAAAP08/FVmYlkFsbSs/s320/Tran+Phuc+Loc004.jpg" /></a><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i5bZT4VI/AAAAAAAAP1E/b96j2OXTl7o/s1600/Tran+Phuc+Loc005.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i5bZT4VI/AAAAAAAAP1E/b96j2OXTl7o/s320/Tran+Phuc+Loc005.jpg" /></a><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i66OJIQI/AAAAAAAAP1M/v93UC-RURaQ/s1600/Tran+Phuc+Loc006.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i66OJIQI/AAAAAAAAP1M/v93UC-RURaQ/s320/Tran+Phuc+Loc006.jpg" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i8fu8OYI/AAAAAAAAP1U/Yfjjncrch5E/s1600/Tran+Phuc+Loc007.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TI-i8fu8OYI/AAAAAAAAP1U/Yfjjncrch5E/s320/Tran+Phuc+Loc007.jpg" /></a></b></div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJBY-WE094I/AAAAAAAAP1k/wNkZqxn74wo/s1600/TPL%E1%BB%99c.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJBY-WE094I/AAAAAAAAP1k/wNkZqxn74wo/s640/TPL%E1%BB%99c.JPG" width="459" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJBZDjuEclI/AAAAAAAAP1s/ozdWpwLPXYE/s1600/Danh+s%C3%A1ch...jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="438" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TJBZDjuEclI/AAAAAAAAP1s/ozdWpwLPXYE/s640/Danh+s%C3%A1ch...jpg" width="640" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-19710489593716358722010-09-15T23:16:00.000-07:002010-09-15T23:16:28.117-07:00Phi công Phan Thanh Vân<b></b> <div class="article-tools clearfix"><b><br />
</b></div><div class="img_caption left" style="float: left; width: 412px;"><b><img align="left" border="0" class="caption" height="230" src="http://www.thoibao.com/images/stories/c47-3.jpg" width="412" /></b></div><b>Hoàng Hải Thủy</b> <b>Người bạn hỏi tôi:<br />
- Anh có tin Số Mệnh và Tử Vi không?<br />
Tôi nói:<br />
- Phải chia câu hỏi của anh thành hai câu hỏi: Có tin Số Mệnh không? Có tin Tử Vi không? Tôi tin con người có Số Mệnh nhưng con người không thể biết trước được đời mình sẽ ra sao. Tôi không tin khoa Tử Vi có thể biết trước những việc chưa xẩy đến, sẽ xẩy đến trong đời một người.</b><br />
<b><br />
Chuyện tại sao tôi không tin Tử Vi là một đề tài khác. Hôm nay tôi mời quí vị đọc chuyện đời của Người Phi Công Không Lực Việt Nam Cộng Hoà Phan Thanh Vân để quí vị thấy như tôi thấy: con người Sống Chết có Số, Người chưa đến Số Chết thì dù có bị rơi vào cảnh Chết 1000/100 vẫn cứ Sống.<br />
Phi công Phan Thanh Vân sống những ngày cuối đời ở Virginia Xứ Tình Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích – Virginia is for Lovers – tôi gặp anh PT Vân ở Virginia. Đây là lời những người bạn phi công của anh viết về anh trong Tập San Lý Tưởng:<br />
Ngày 1 tháng 7 năm 1961, Phi công Phan Thanh Vân lãnh một nhiệm vụ đặc biệt: anh thay Phi công Nguyễn Cao Kỳ, lái phi cơ ra miền Bắc để thả dù tiếp tế cho một đội Biệt Kích VNCH. Trong chuyến bay định mệnh này, phi cơ của anh bị hỏa tiễn của CSBV bắn rơi lúc 01 giờ 15 phút rạng ngày 2-7- 1961, khi phi cơ đang bay sát từ mặt biển vào đất liền. Máy bay rơi xuống một nơi thuộc xã Tô Hiệu, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Phi hành đoàn do anh PT Vân chỉ huy và lái, gồm 2 phi công phụ: Trung úy Phan Khắc Thích, Thiếu úy Trần Minh Tâm, 2 điều hành viên: Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yên, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu, 1 vô tuyến điện viên: Trung sĩ Nguyễn Văn Nở, 1 cơ khí viên: Thượng sĩ Phạm Văn Đăng, và 3 Biệt Kích Dù: Thượng sĩ Lộc, Trung sĩ Tiết và Thượng sĩ Khoa, thuộc Phòng 46, Sở Bắc, sau đổi thành Nha Kỹ Thuật.<br />
Cả thảy 10 người trên phi cơ lúc bị bắn rơi xuống bãi sình lầy, rồi bốc cháy, người chết cháy vì kẹt lại trong phi cơ, người bị thương nặng rồi chết sau đó, chỉ còn lại 3 người sống sót. Cả 3 đều bị thương rất nặng. Sau một thời gian bị giam giữ hỏi cung tại Nhà Tù Hỏa Lò, Hà Nội, ngày 15 tháng 11 năm 1961, ba Chiến Sĩ VNCH VNCH bị đưa ra Tòa Án Quân Sự CSBV. Bản án như sau:<br />
- Đinh Như Khoa, Biệt Kích Dù, 15 năm tù<br />
- Phan Thanh Vân, Trưởng Phi cơ, 7 năm tù<br />
- Phạm Văn Đăng, Cơ Khí viên, 3 năm tù<br />
PT Vân bị tù khổ sai ở Trại Bất Bạt, Ba Vì, Sơn Tây, rồi bị đưa lên giam giữ tại Trại E ở Phố Lu, Lào Cai.<br />
Năm 1971, PT Vân được CSBV phóng thích sau 10 năm tù giam và quản thúc. Nhờ sự bảo lãnh của bà chị ruột, qua Hồng Thập Tự Pháp, anh được sang Pháp để đoàn tụ với gia đình bà chị.<br />
Đây là bài viết của Phi Công Phan Thanh Vân:<br />
Phan Thanh Vân:<br />
Chiều nay, sau khi làm xong cái giường đôi, gã chính ủy (ủy viên chính trị) quản lý Hợp tác xã Mộc Đồng Tiến ở thị xã Ba Vì, tỉnh Sơn Tây gọi tôi lên văn phòng, y nói:<br />
- Anh nghỉ làm đi, về lán thu xếp để ngày mai về Hà Nội.<br />
Tôi thắc mắc:<br />
- Dạ, báo cáo cán bộ, tôi về Hà Nội có chuyện gì và về bao lâu?<br />
Gã lạnh như tiền:<br />
-Anh đừng hỏi, đó là lệnh trên, tôi không biết lý do. Anh cứ đi, có lẽ anh sẽ không trở về đây đâu.<br />
Ra khỏi văn phòng cán bộ, tôi trở về lán thu xếp hành lý mà trong lòng lo sợ: lại chuyện gì đây? Được đưa về đây sống quản thúc ở Hợp tác xã Mộc này đã gần 2 năm nay, ngày ngày, tháng tháng lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm lo âu với cái tội nặng là “Giặc Lái Mỹ Ngụy.”<br />
Năm 1961, sau khi lãnh án tù 7 năm, tôi từ Hỏa Lò Hà Nội đi qua trại này, trại kia, cuối cùng là Trại Tù E Phố Lu, Lào Cai, tôi đã “ngoan ngoãn” cải tạo tư tưởng để trở thành “thành phần tiến bộ”, để sau khi hết án 7 năm tù, được hưởng thêm 2 năm “tự giác” ở lại trại giam. Và cuối cùng cho đến năm 1969, tôi đã thở phào nhẹ người khi được Đảng và Nhà nước “trả tự do,” đưa về đây quản thúc với nghề thợ mộc, “ngày động, tối điểm”: ban ngày lao động: cưa xẻ, đóng bàn, đóng giường, tối điểm danh trước khi đi ngủ.<br />
Tối hôm nay trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được, lo nghĩ lại chuyện gì sẽ đến với mình đây, tại sao lại bị đưa về Hà Nội, tại sao… tại sao…??? Nằm mãi không ngủ được thôi thì dậy, phì phèo vài điếu thuốc lào.<br />
Ngoài lán các “đồng chí” đang quây quần bên bếp lửa, canh nồi bánh chưng. Nếu không có cái lệnh ngày mai đi Hà Nội thì giờ này tôi cũng ngồi bên bếp với các bạn.<br />
Rồi đêm dài cũng qua, chưa 9 giờ sáng, một chiếc xe Molotova loại nhỏ như xe Jeep của Mỹ, đến đậu trong sân Hợp tác xã. Rồi tôi được gọi lên văn phòng.<br />
Cán bộ chờ tôi là cán bộ Toán. Ông nhẩn nha nói:<br />
“Hôm nay tôi đưa anh về Hà Nội, rồi đưa anh ra sân bay để anh đi Pháp đoàn tụ với gia đình. Đảng và Nhà nước đã rất khoan hồng với anh và đã chấp thuận lời xin của người chị của anh ở bên Pháp, cho anh về Pháp sum họp gia đình.”<br />
Nghe nói tôi gần tắt thở, mừng đến nỗi tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, tôi cố bình tĩnh để nghe tiếp những lời lải nhải của đĩa hát cũ đã rè, lập đi lập lại, nào là “anh phải biết ơn nhân dân, biết ơn Đảng và Nhà nước,” nào là “anh phải tiếp tục cải tạo tư tưởng để thành người tiến bộ, sống ở nước ngoài anh vẫn có thể phục vụ Tổ Quốc, và để có ngày anh trở về nước phục vụ nhân dân, phục vụ Đảng và Nhà nước.. vv…và.. vv…”<br />
Ông Toán nói tiếp:<br />
“Đây là giấy thông hành tạm cấp cho anh để anh dùng đi đường ra nước ngoài, đây là giấy máy bay của hãng Hàng Không Pháp Air France đi từ Hà Nội đến Paris. Giấy máy bay này do người chị của anh mua. Thôi, chúng ta lên đường, anh còn có ý kiến, còn muốn phát biểu gì không?”<br />
Tôi lập bập:<br />
“Dạ… Dạ.. Báo cáo cán bộ.., dạ.. dạ… thưa… không!”<br />
Chân tôi bủn rủn, đi hết muốn vững. Đâu có ngờ! Ra đến xe thấy cán bộ quản lý chạy lại:<br />
“Anh cầm lấy túi bánh chưng này, đây là quà Tết của Hợp tác xã tặng anh, cầm theo mà ăn đường.”<br />
Xe lăn bánh rời Ba Vì, bon bon trên đường về Hà Nội. Ngồi trên xe mà lòng tôi lâng lâng, nửa tỉnh nửa mơ, mừng lo lẫn lộn, vì chưa hẳn dám tin đó là chuyện thật. Hai bên đường cây cối trơ trụi, bụi đường bốc lên sau xe, nhưng tôi thấy cái gì cũng vui tươi, cái gì cũng đẹp, sáng, tưng bừng như… Tết.<br />
Mải triền miên với trăm nghìn ý nghĩ, tôi không để ý xe đã băng qua Hà Nội lúc nào và đang trên đường đến sân bay Bạch Mai<br />
Tôi nhìn sân bay, ngoài bãi đậu có hai ba chiếc máy bay, một chiếc kiểu Illouchine 14 của Nga, loại máy bay vận tải chở hành khách loại nhỏ đang chuẩn bị cất cánh, năm ba người nhân công chạy chung quanh, người đổ xăng, người đi vòng phi cơ kiểm tra. Tôi theo cán bộ Toán vào quầy hành khách trình giấy tờ, giấy thông hành, giấy máy bay… Làm xong thủ tục, cán bộ Toán nói:<br />
“Thôi đến giờ rồi, anh ra máy bay đi, anh đi mạnh giỏi và hãy nhớ những gì tốt anh đã tiếp thu được mà cố gắng trở thành người tốt.”<br />
Tôi líu ríu:<br />
“Dạ.. báo cáo cán bộ, dạ… tôi xin cám ơn!”<br />
Tôi hối hả theo sau độ mười người nữa ra chỗ máy bay đậu. Nhìn những hành khách khác, không biết là Việt hay Tàu, người nào cũng áo bốn túi, cổ áo Mao, chắc họ là cán bộ đi công tác, còn tôi thì chả giống ai với bộ bà ba nâu, chân đi dép cao su Bình Trị Thiên, tay ôm túi bánh chưng và gói quần áo. Tôi tìm chỗ ngồi trong phi cơ. Nhìn anh phi công cao lớn, da trắng đỏ, có lẽ là người Nga, mặc đồ phi hành dân sự, đi giữa hai hàng ghế hành khách để vào buồng lái, tôi ngẩn ngơ nhớ lại… ngày nào!<br />
Chiếc vận tải cơ Illouchine 14 của Hàng không Nga chuyển bánh ra phi đạo, rồi cất cánh bay lên. Toàn thân tôi rung mạnh theo đà máy bay bay lên, bỗng dưng hai mắt tôi nhắm nghiền lại, người tôi tự nhiên thấy ớn lạnh khi chợt nhớ đến… một chuyến bay xưa ..!!!<br />
Rồi những kinh hoàng, hãi hùng của những giây phút rùng rợn gần 10 năm xưa tiếp diễn qua tâm trí tôi như một cuốn phim:<br />
Tôi nhớ chiếc phi cơ C47 trắng ngần do tôi lái đêm ấy khi vượt qua vĩ tuyến 17, bay là sát mặt biển rồi vào vùng trời miền Bắc. Cả 10 anh em chúng tôi đều thần kinh căng thẳng, không ai nói vơi ai một lời. Khi máy bay vào sâu nội địa, lúc ấy khoảng hơn 1 giờ đêm, đột nhiên tôi thấy nhoáng lên như ánh chớp màu da cam ngay trước mặt tôi trong bầu trời như bức màn đen, máy bay rung giật mạnh, không nghe một tiếng nổ hay bất cứ một âm thanh gì, hai tay tôi ôm cứng tay lái, cố giữ thăng bằng cho chiếc máy bay, mắt tôi còn thoáng thấy anh Mậu điều hành viên và anh Thích phi công phụ, rồi… tôi không còn biết gì nữa!<br />
Không biết mãi bao lâu sau, khi thấy lạnh run, tôi cố mở mắt nhìn trong đêm tối đen kịt, người tôi như vỡ nát ra trăm mảnh, tôi không cử động được tay chân, đau đớn tận cùng, hồn tôi lửng lơ, tôi tưởng như tôi đã chết rồi, hay đang… chết. Sau đó dần dần một lúc, tôi mới cảm thấy đau nhừ khắp cả người, chỗ nào cũng đau, tôi không nhìn thấy gì cả, cố thu hết tàn lực đưa tay quờ quạng hốt ít nước bùn lầy đưa lên mặt để rửa. Nước bùn nhầy nhụa hòa với một thứ nước mằn mặn, máu, mặt tôi đầy máu, tôi lại mê man, tâm trí như có một khoảng trống rỗng, chẳng còn ý niệm gì về thời gian, không gian.<br />
Tôi cũng chẳng biết là cho đến bao lâu nữa, mãi khi tai tôi nghe có tiếng người văng vẳng trong gió lao xao của đêm khuya. Tiếng kêu: “Chết tôi, nóng quá, nóng quá, chết… tôi!”<br />
Tiếng kêu thảm thiết của những người đang chết cháy! Tôi không nhúc nhích gì được, một nửa người của tôi ngập sâu dưới bùn lầy, tôi cố mở mắt nhìn: cách chỗ tôi “đứng” vài trăm thước, một đám cháy to, lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt, những tiếng thét kinh hoàng mà tôi nghe từ đó vọng ra, tôi nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ biết rằng chiếc phi cơ C47 do tôi lái đã bị bắn rơi xuống đây và đang bốc cháy!<br />
Tôi lại mê man bất tỉnh cho đến khi mở choàng mắt ra lần hai, lúc này tôi đã nhìn được lờ mờ thấy khung cảnh đồng ruộng sình lầy, đầu tôi đau nhức như có người lấy dao nạo vào óc, rồi tôi nghe tiếng người hò hét xa xa, tiếng léo nhéo, quát tháo vẳng trong gió đêm.<br />
Tiếng quát tháo của đàn ông, đàn bà càng lúc càng gần cùng với những ngọn đuốc lập lòe đốt sáng cả một góc trời, đầu óc tôi tê đi, cho đến lúc họ đến quát tháo bên tôi mà tôi vẫn “đứng im như một xác chết đứng.” Họ hò nhau túm lấy tay chân tôi, kéo tôi ra khỏi sình lầy.<br />
Lúc này trời đã sáng tỏ, tôi thấy không biết bao nhiêu người, đàn ông, đàn bà lố nhố vây quanh tôi, súng ống, gậy gộc, họ hầm hè như muốn nhai xương, uống máu, ăn thịt tôi, tôi đau đớn, tôi sức tàn, tôi sợ, tôi nhắm mắt lại, rồi lại lịm đi, văng vẳng nghe tiếng quát, tiếng chửi rủa:<br />
“Coi chừng, nó hãy còn sống, đập chết nó đi, nó là biệt kích ác ôn của Mỹ Diệm!”<br />
Cuốn phim đến đây tự nhiên tắt, tôi giựt mình bừng tỉnh dậy. Tôi đang ngồi trên chiếc ghế của hành khách, máy bay đang bay êm, tiếng máy đều đều… Trong máy bay lạnh nhưng người tôi ướt đẫm mồ hôi, ướt thấm cả bộ quần áo nâu tôi đang mặc, tôi cảm thấy lạnh, lạnh ớn xương sống… với giấc chiêm bao vừa qua!<br />
Với tay lấy cái mền đắp lên người tôi mới nhớ ra các giấy tờ mang theo, tôi lấy ra xem. Ngoài tờ giấy thông hành tạm, đóng dấu đỏ của Bộ Công An Hà Nội là giấy máy bay của Hàng Không Pháp Air France, trong đó ghi chặng đường bay: Hà Nội, Canton, Hồng Kông, Paris.<br />
Tôi nghĩ: tại sao ghé qua Quảng Đông? (Canton) Đó là đất Trung Cộng, nếu gặp lôi thôi, trở ngại biết làm sao? Mãi loay hoay với cả ngàn ý nghĩ lo âu, tôi không để ý đến đèn báo hiệu buộc dây an toàn bật sáng, cho đến khi người chiêu đãi viên đến nhắc tôi vì máy bay chuẳn bị đáp xuống. Phi trường Quảng Đông vắng tanh, lạnh ngắt, không thấy một sinh hoạt nào như các phi trường dân sự khác, không thấy một chiếc máy bay nào khác đậu ở sân bay, ngoài chiếc máy bay tôi đang đi, từ từ vào bến đậu. Tôi xuống máy bay theo sau lẻ tẻ hai ba người hành khách khác, đi vào trạm nhà ga. Tôi tìm ngay đến quầy của Air France. Sau khi xem giấy tờ, giấy máy bay của tôi, một người Tầu, bập bẹ nói tiếng Pháp, nói:<br />
“Chúng tôi không có đường bay nối tiếp (connection) giữa Canton và Hồng Kông, theo lộ trình đã được chỉ định và trả tiền trước trong giấy của anh, chúng tôi sẽ cho anh đi Hong Kong bằng đường xe lửa, khi đến Hong Kong anh sẽ lấy máy bay đi Paris, anh theo tôi ra xe để tôi đưa anh ra nhà ga xe lửa.”<br />
Ngồi trên xe theo người nhân viên Air France từ phi trường ra ga xe lửa, quang cảnh hai bên đường xe chạy lạ hoắc, nhưng tôi đâu còn tâm trí nào để ghi nhận! Nhà ga xe lửa Quảng Đông nhộn nhịp ồn ào khác thường, đặc nghẹt hành khách và hành lý. Người nhân viên Tầu dắt tôi len lỏi qua đám người, chen chúc đến quầy lấy vé rồi đưa tôi lên một toa giữa con tầu, may mắn tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, anh ta đưa tay bắt tay tôi, anh chúc tôi may mắn: “Bonne chance.”<br />
Khi xe lửa bắt đầu lệnh khệnh lăn bánh, một kiểu xe lửa từ thời chiến tranh 1914-18, cũng là khi tôi thấy đói lả, mệt nhừ! Chợt nhớ túi bánh chưng xách theo từ khi rời Hà Nội, tôi mở ra lấy một cái, bóc lá, nhỏm nhẻm ăn ngon lành, thả hồn thưởng thức hương vị của bánh chưng Tết, mặc kệ quang cảnh ồn ào chung quanh, tiếng cười, tiếng nói “xí xí ngộ cỏn” của các hành khách nông thôn Tầu đủ loại, đang chen chúc nhau trong toa tàu chật hẹp.<br />
Trời đã xế chiều, tôi không có ý niệm chính xác về thời gian, đoán chừng là đã 4, 5 giờ chiều thì xe lửa từ từ dừng lại vì đã tới trạm ranh giới giữa Quảng Đông và Hồng Kông. Sau khi xe lửa ngừng hẳn, giữa cảnh ồn ào nhốn nháo của hành khách, tôi thấy hai người mặc đồng phục, một người Anh và một người Tầu, tôi đoán là nhân viên của Sở Di Trú (Immigration) lên toa xe để kiểm soát giấy tờ.<br />
Sau khi xem xét giấy thông hành tôi trình, nhân viên người Anh lật qua lật lại tờ giấy của tôi, xem kỹ rồi nói:<br />
“Với giấy thông hành này của CS Hà nội cấp cho anh đi đường, vì không phải là sổ thông hành chính thức, chúng tôi chỉ chấp nhận cho anh đi qua (transit) Hông Kông 24 tiếng đồng hồ mà thôi, sau thời gian đó, anh phải đi ra khỏi Hong Kong, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh và trục xuất anh về Hà Nội, anh có hiểu rõ lời tôi nói không?”<br />
Tôi xanh mặt, láp nháp trả lời:<br />
“Yes, yes Sir!”<br />
Tay run run cầm tờ giấy thông hành người nhân viên Anh đưa trả, tôi nghĩ thầm: “Chết cha thằng nhỏ rồi, biết lo liệu làm sao đây?”<br />
Xe lửa ngừng hẳn ở nhà ga Hong Kong, hành khách chen chúc nhau đi xuống, tôi đặt chân xuống nền xi-măng sạch mát của nhà ga, lòng tự nhiên thấy hả hê, vui lây với quang cảnh sinh hoạt của Thế giới Tự do! Tôi nhìn đồng hồ nhà ga, đã hơn 6 giờ chiều, tôi vội ra khỏi nhà ga, tìm đường mò về phi trường Kaitak, phi trường quốc tế của HongKong<br />
“Thả cọp về rừng”, đường xá ở Hong Kong đâu có xa lạ gì với tôi, khi tôi còn lái cho Air Vietnam, nhiều lần tôi ghé qua ăn chơi ở đây. Tôi vừa đi vừa chạy, băng qua các phố xá đông nghịt người vui cảnh Tết, nhưng tôi đâu có dám dừng chân để thưởng thức gì, vừa mệt vừa lo sao cho mau đến phi trường Kaitak để bắt cho kịp chuyến máy bay Air France đi Paris.<br />
Vào đến phi trường là lúc phố xá lên đèn, người tôi mệt nhoài, tôi hổn hển tìm đến quầy vé Air France, trình giấy máy bay để đi cho kịp chuyến AF 1002, cất cánh lúc 20 giờ đi từ Hong Kong sang Paris theo như trên bảng khởi hành (departure) mà tôi đã nhanh mắt nhìn qua.<br />
Người nhân viên Air France sau khi xem vé và giấy thông hành của tôi, nói:<br />
“Chúng tôi rất tiếc không thể cho anh đi trên chuyến bay này vì anh mang giấy tờ của CSBV, máy bay của chúng tôi phải làm transit ở Bangkok, tôi sợ nhà cầm quyền Thái sẽ làm khó dễ anh, họ làm khó cả hãng chúng tôi vì họ đã có lời yêu cầu không được cho người Bắc Việt Nam đi trên máy bay dù người đó chỉ ghé qua Thái Lan. Tôi khuyên anh nên nhẫn nại chờ chuyến sau, hoặc bay thẳng, hoặc ghé nơi nào thuận lợi cho anh thì anh hãy đi.”<br />
Cầm giấy tờ người nhân viên đưa trả tôi thở hắt ra: “Hỡi ơi, sao lại gặp rắc rối quá trời như thế này”. Chân đi không vững, tôi mò ra ghế ngồi, trong lòng “trống đánh thùng thùng”, lo sợ cứ nghĩ đến giờ sẽ bị trục xuất! Sợ mà không biết phải làm sao để có thể đến Paris.<br />
Chợt có người từ đằng sau đi tới vỗ nhẹ lên vai tôi và một giọng phụ nữ vui vẻ nói bằng tiếng Pháp:<br />
“Ê có khỏe không? Anh có phải là anh Vân, captain Air Vietnam? Đi đâu mà ăn mặc kỳ cục không giống ai hết vậy?”<br />
Tôi quay lại, một người đẹp trong bộ y phục nữ chiêu đãi viên Hàng Không tươi cười đưa tay cho tôi bắt, nàng nói:<br />
“Anh quên tôi rồi sao? Tôi là Francoise, hôtesse Lufthansa nè! “<br />
Tôi ngỡ ngàng nhìn người thiếu phụ quen quen mà không nói được một lời, nàng huyên thuyên kể chuyện cũ.<br />
À! Thì ra nàng là Francoise Dupuis, nữ chiêu đãi viên bay cho Hàng không Đức, người mà thời xưa, lúc tôi còn lái cho Air Vietnam, từng được tôi mời ăn, mời uống, mời nhẩy mỗi khi tôi gặp nàng ở những escale HongKong hay Tokyo.<br />
Tôi mừng quá là mừng. Tôi vội kể sơ cuộc đời tôi trong 10 năm vừa qua và cái rắc rối lớn tôi gặp ở đây. Nghe xong nàng nói:<br />
“Anh đừng lo, tôi sẽ thu xếp cho anh đi Paris ngay đêm nay. Anh đưa vé máy bay của anh cho tôi, tôi sẽ lo liệu cho anh đi trên chuyến máy bay Lufthansa của tôi, cất cánh đi Francfort lúc 10 giờ đêm nay, có ghé qua Paris, có điều là tôi dặn anh phải nhớ, khi đáp xuống Bangkok để tiếp tế xăng và lấy thêm hành khách, anh phải giả bệnh nằm lại trên phi cơ, tôi sẽ tìm cách thu xếp cho anh tránh khỏi sự kiểm soát của Thái Lan, anh nhớ nhé. Anh đi theo tôi làm thủ tục cho kịp.”<br />
Mừng như người sắp chết được sống lại, tôi líu ríu đi theo người đẹp mà lòng xôn xao thầm nghĩ : “Sao mình may mắn được hưởng cảnh “thánh nhân hậu đãi kẻ khù khờ” như vầy nè.”<br />
Sau bao nhiêu gian truân trắc trở, lo lắng trên đoạn đường đời của một người “Từ Cõi Chết Cộng Sản tìm về Cõi Sống Tự Do” cuối cùng tôi đặt chân xuống Phi Trường Orly, Pháp, ngày 7 tháng 2 năm 1971.<br />
Cò Trắng Phan Thanh Vân<br />
Xuân 2002<br />
CT Hà Đông: Những chiếc phi cơ chở Biệt Kích ra Bắc được sơn trắng toát, không có quân hiệu, số hiệu, những phi công chuyên lái những phi cơ trắng ấy được gọi là Cò Trắng.<br />
Tôi gặp Phi công Phan Thanh Vân khoảng năm 2000, buổi gặp đầu tiên ở nhà ông Cựu Trung Tá Không Quân Hoàng Song Liêm. Vì không quen biết anh PT Vân từ trước 1975 nên nay tuy tôi rất mến anh, rất muốn biết nhiều hơn về cuộc phiêu lưu thập tử vô nhất sinh của anh, tôi không có dịp làm thân với anh để được biết thêm. Tôi chỉ biết người phi công lái chiếc phi cơ ra Bắc đêm đó là Phi công Nguyễn Cao Kỳ. Ông này bận việc nên Phi công Phan Thanh Vân tự nguyện bay thay.<br />
Sống sót sau tai nạn, bị mù một mắt, anh PT Vân kể ông Hồ Chí Minh ra lệnh các y sĩ phải bằng mọi giá cứu sống vài người trong số 10 anh em anh, để đưa ra tòa, tố cáo với thế giới là Miền Nam VN vi phạm Hiệp Định Geneve, cho biệt kích ra đánh phá miền Bắc. Tôi được biết là các chính phủ Việt Nam Cộng Hoà đều chối việc gửi Biệt Kích ra Bắc – nói là không có việc gửi Biệt Kích ra Bắc – nên người Phi công Phan Thanh Vân khi đến Pháp không được Toà Đại Sứ VNCH nhận là chiến sĩ Quốc Gia, không nhận tất nhiên là không cho hưởng quyền lợi cũng không giúp gì cả. Nghe nói khi Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ đến Paris dự hội nghị, người Phi công Phan Thanh Vân thế mạng cho ông năm xưa ở trong số người Việt đến đứng ngoài cửa Hotel đón mừng ông. Thấy bạn Phi công Phan Thanh Vân xưa, Phó TT Nguyễn Cao Kỳ bắt tay, hỏi:<br />
- Vân đấy à???<br />
Nếu đêm xưa ấy Phi công Nguyễn Cao Kỳ bay chuyến bay ra Bắc như đã định, thì hôm nay tôi đâu có gì để phải xấu hổ. Than ôi.. Số. Tại Số. Ai bảo ở đời người ta không có Số? Tôi bảo Có!<br />
Sau mấy năm ở Pháp, anh Phan Thanh Vân sang sống ở Hoa Kỳ. Anh qua đời ở Virginia. Tuổi anh bằng tuổi tôi: chúng tôi ra đời những 1932. 1933, 1934 Thế Kỷ Hai Mươi Trần Ai Khoai Củ!<br />
PT Vân là Công Tử Sài Gòn, hào hoa và có số đào huê hơn người. Những năm 1960 tôi nghe nói anh được hưởng “ân huệ thơm như múi mít” của hai Nữ Ca Sĩ tài danh đương thời. Trong hai Nữ Ca Sĩ này có một người tôi biết người anh em cùng vợ với tôi là anh Hoàng Hải Thủy thấy đẹp, quyến rũ quá chời. Nhưng năm 1960, thời gian Nàng trẻ, Nàng đẹp, anh Hoàng Hải Thủy nhà tôi đã vợ con dzầm dzề dzồi nên anh không thể làm cánh bướm si tình mon men theo tà áo ngát hương của Nàng.<br />
Tôi đăng bài viết của Phi Công Phan Thanh Vân để nói với quí vị chuyện Nguời Ta ở Đời có Số. Quần áo, giày dzép, sú-cheng, si-líp còn có Số, huống chi Người Ta.<br />
Tôi cảm khái cách gì khi đọc đoạn Nàng Hotesse de l’Air Lufhansa Francoise nhẹ gót sen đi đến vỗ vai người Phi Công VNCH Tơi Tả vưà mới ra Tù đang ngồi rầu rĩ ở Phi Tràng Hong Kong. Mèn ơi.. Nếu là tôi, tôi um hun Nàng thấm thít, Police Hong Kong có đánh 216789 cây dzùi cui lên lưng, lên đầu tôi, tôi cũng không buông Nàng ra. Nàm thao tôi buông Nàng ra được!<br />
Mèn ơi.. Cảm khái cách gì!<br />
Hoàng Hải Thủy</b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-62383666459556926552010-09-15T23:09:00.001-07:002010-09-15T23:09:32.614-07:00“NGƯỜI VỀ TỪ CÕI CHẾT”<span style="color: maroon; font-size: large;"></span><span style="color: maroon; font-style: italic;"> <span style="font-size: medium;">(bài viết của Phan Thanh Vân)</span></span> <br />
<div style="text-align: center; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;"><span id="more-4284"></span></span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Như tôi đã thưa với quý vị ở trên, vì trước đây (TĐ 2 và TĐ 3) tôi đã tường thuật chuyến bay C47 của Phan Thanh Vân do Vân kể lại trong tù. Ngày nay tôi và Vân đã gặp nhau nhiều lần ở Mỹ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Vừa qua, Vân gửi cho tôi một đoản văn “Người Về Từ Cõi Chết” (hồi ký của Phan Thanh Vân lấy bút danh “Cò Trắng”). Để tôn trọng và để quý vị thẩm định, tôi xin đánh máy lại nguyên văn.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Tôi cũng xin sơ lược lại một chút về Vân:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Vân du học khoá phi công tại Maroc (Phi Châu) và ở Pháp (1952)) đến 1954 tốt nghiệp ngày vận tải. Vân về nước phục vụ tại phi đoàn I, đóng ở sân bay Tân Sơn Nhất. Vân là trung úy huấn luyện phi công vận tải, tại liên phi đoàn I, dưới quyền chỉ huy của Trung Tá Nguyễn Cao Kỳ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Đầu 1958 Vân được biệt phái sang hãng Hàng Không VN (Air Vietnam). </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Năm 1961 Vân được gọi về Bộ Tư Lệnh KQ để lãnh nhiệm vụ bí mật. Vân được lái một chiếc vận tải có tên “Cò Trắng” chuyên thám thính, tiếp tế và thả dù các toán gián điệp biệt kích ra Bắc. Lúc này “Cò Trắng” có hai phi cơ C47. Một do Vân và một do Nguyễn Cao Kỳ chỉ huy và trực tiếp lái. Kế hoạch tình báo bí mật này do CIA tổ chức và điều động. Hai chiếc phi cơ này đều được tẩy xoá hết quốc huy, cờ quạt, chỉ còn một mầu trắng toát.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Ngày 1 tháng 7 năm 1961, anh lãnh nhiệm vụ đặc biệt thay thế cho NCK, lái phi cơ ra miền Bắc để thả dù tiếp tế biệt kích.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Trong chuyến bay định mệnh này, phi cơ của anh đã bị hoả tiễn tầm nhiệt của phòng không CSBV bắn rơi lúc 01g 15 rạng<br />
ngày 2-7-1961 khi phi cơ bay sát từ mặt biển vào đất liền. Máy bay bị rơi xuống một nơi thuộc xã Tô Hiệu, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Phi hành đoàn do anh chỉ huy và lái gồm:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;"> </span><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- 2 phi công phụ (Trung Uý Phan Khắc Thích, Thiếu Úy Trần Minh Tâm), </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;"> </span><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- 2 điều hành viên (Thiếu Uý Tiêu Hùynh Yên, Chuẩn Úy Phạm Trọng Mậu)</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- 1 vô tuyến điện viên (Trung Sĩ Nguyễn Văn Nở)</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- 1 cơ khí viên (Thượng Sĩ Phạm Văn Đăng)</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Ngoài ra còn có 3 biệt kích dù (Thượng Sĩ Lộc, Trung Sĩ Tiết và Thượng Sĩ Khoa) thuộc phòng 46 (sở Bắc sau đổi thành Nha Kỹ Thuật)</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Cả thảy 10 người trên phi cơ lúc bị bắn rơi xuống bãi sình lầy rồi bốc cháy. Người chết cháy vì kẹt lại trong phi cơ, người bị thương nặng rồi chết sau đó, chỉ còn lại 3 người sống sót là anh Phan Thanh Vân, người cơ khí viên và 1 biệt kích dù. Cả 3 đều bị thương tích nặng và bị dân quân CSBV trên bờ ào ra bắt giữ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Sau một thời gian bị giam giữ hỏi cung tại trại giam Hoả Lò Hà Nội, ngày 15 tháng 11 năm 1961 anh bị đưa ra Toà Án Quân Sự Trung Ương CSBV xét xử cùng với 2 đồng hành với bản án như sau:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- Đinh Như Khoa, biệt kích dù, 15 năm tù</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- Phan Thanh Vân, trưởng phi cơ, 7 năm tù</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">- Phạm Văn Đăng, cơ khí viên, 3 năm tù.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Sau khi lãnh án, anh bị đưa đi cải tạo ở trại Bắc Bạt (Ba Vì, Sơn Tây), rồi sau đó bị đưa lên giam giữ tại trại E, một phân trại thuộc trại Trung Ương số 1 ở phố Lu Lào Cai (tôi đã gặp Phan Thanh Vân ở đây).</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Năm 1971, anh được CSBV phóng thích sau một thời gian 10 năm (tù giam và quản thúc) và nhờ sự lo lắng của gia đình người chị ruột qua Hồng Thập Tự Pháp, anh được đưa sang Pháp để đoàn tụ với gia đình và sinh sống.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Sau đây là nguyên văn bài “Người Về Từ Cõi Chết” do chính PTV viết. Năm ngoái (2004) Vân đã gửi cho tôi từ DC.</span></div><div style="text-align: center; text-indent: 20px;"><span style="color: maroon; font-family: Verdana; font-weight: 700;">o O o</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Hôm nay đã là 29 tháng chạp, chỉ còn vài ngày nữa là Tết rồi. Tết năm nay là Tết Tân Hợi ( 1971 ) và đúng là cái Tết thứ 10 mà mình sống bơ vơ, xa gia đình , xa quê hương xứ sở</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Chiều hôm nay, sau khi hoàn thành xong chiếc giường đôi rẻ quạt, gã chính ủy (ủy viên chính trị) quản lý hợp tác xã mộc Đồng Tiến ở thị xã Ba Vì, tỉnh Sơn Tây gọi tôi lên văn phòng và nói:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh nghỉ việc sáng hôm nay, về lán thu xếp để chuẩn bị ngày mai về Hà Nội.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi thắc mắc:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Dạ, báo cáo cán bộ, tôi về Hà Nội có chuyện gì và về bao lâu?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Gã lạnh như tiền:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh đừng thắc mắc, đó là lệnh trên của Trung ương, tôi cũng không biết lý do. Anh cứ chuẩn bị sẵn sàng đi, và có lẽ anh sẽ không trở về đây đâu.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Ra khỏi văn phòng cán bộ, tôi trở về lán thu xếp đồ nghề mà trong lòng nghĩ ngợi miên man; lại cái gì đây? Được đưa về đây sống quản thúc ở hợp tác xã mộc này đã gần 2 năm nay, ngày ngày tháng tháng lòng mình lúc nào cũng thấp thỏm lo âu với cái tội nặng nề thầm kín mang trong người là “giặc lái Mỹ Ngụy “</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Năm 1961, sau khi lãnh án tù 7 năm, là từ Hỏa Lò Hà Nội đến trại này, trại kia, cuối cùng là trại E Phố Lu ( Lào Cai ), tôi đã “ngoan ngoãn” cải tạo tư tường để trở thành “thành phần tiến bộ”, để sau khi hết án 7 năm tù, được hưởng thêm 2 năm “tự giác” ở lại trại giam. Và cuối cùng cho đến năm 1969, tôi đã thở phào nhẹ nhõm người khi được nhân dân, Đảng và nhà nước trả tự do, đưa về đây quản thúc với nghề thợ mộc, “ngày động tối điểm” ( ban ngày lao động: cưa xẻ, đóng bàn, đóng giường, tối điểm danh trước khi đi ngủ).</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tối hôm nay trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được, lo nghĩ lại chuyện gì sẽ đến với mình đây, tại sao lại bị đưa về Hà Nội, tại sao . . . . . . ..tại sao . . . . . . . . .nằm mãi không ngủ được thôi thì dậy, phì phèo vài điếu thuốc lào.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Ngoài lán các “đồng chí” đang quây quần bên đống lửa to, canh nồi bánh chưng. Nghĩ lại nếu không có cái lệnh đi Hà Nội thì giờ này mình cũng ngồi ngoài đó vì ban sáng mình đã được phân công canh nấu bánh chưng tối nay.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Sáng rồi, chưa tới 9 giờ thì thấy đã có một chiếc xe Molotova loại nhỏ như xe Jeep của Mỹ, đậu sẵn ở trong sân của Hợp Tác Xã .Tôi cũng đã sẵn sàng khi “đồng chí” cán bộ quản lý xuống kêu lên văn phòng gặp cán bộ trung ương. Vào đến văn phòng là tôi khựng lại, nghĩ thầm trong lòng:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Lại cái ông Toán này nữa, cái ông cán bộ công an đã săn sóc mình trong mấy năm qua, từ khi mình được trở thành người tự do !</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Sau khi anh quản lý bảo tôi ngồi xuống rồi đi ra, ông Toán mới chậm rãi:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh có được khỏe không? Hôm nay tôi lên gặp anh để đưa anh về Hà Nội và sau đó đưa anh ra sân bay để anh đi Pháp đoàn tụ với gia đình. Đảng và nhà nước đã rất khoan hồng đối với anh và đã chấp thuận lời xin của gia đình người chị của anh ở bên Pháp, cho anh về Pháp sum họp gia đình.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Nghe đến đây tôi như tắt thở, mừng đến nỗi nhịp tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, tuy nhiên vẫn cố lấy bình tĩnh để nghe tiếp những lời lải nhải của đĩa hát cũ đã rè, lập đi lập lại, nào là anh phải biết ơn nhân dân, biết ơn Đảng và nhà nước, nào là anh phải tiếp tục cải tạo tư tướng để thành người tiến bộ, trở về phục vụ nhân dân, phục vụ Đảng và nhà nước v.v… và v.v….</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Ông Toán nói tiếp:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Đây là giấy thông hành tạm cấp cho anh để anh dùng đi đường ra nước ngoài, còn đây là giấy máy bay của hãng hàng không Pháp Air France đi từ Hà Nội đến Paris. Giấy máy bay này do người chị của anh mua và gởi sang cho chúng tôi để nhờ đưa lại cho anh đùng. Thôi chúng ta chuẩn bị lên đường kẻo trễ, anh còn có ý kiến, còn muốn phát biểu gì không?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi lập bập:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Dạ báo cáo cán bộ, dạ dạ thưa không!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Đứng dậy ra xe chân mình bủn rủn, đi hết muốn vững. Đâu có ngờ !</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Ra đến xe thấy cán bộ quản lý chạy lại:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh cầm lấy túi bánh chưng này, đây là quà Tết của hợp tác xã tặng anh, cầm theo mà ăn đi đường. </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Xe lăn bánh rời Ba Vì, bon bon trên đường hướng về Hà Nội. Ngồi trên xe mà lòng tôi lâng lâng, nửa tỉnh nửa mơ, mừng lo lẫn lộn, vì chưa hẳn dám tin đó là chuyện thật, hai bên đường cây cối trơ trụi, bụi đường tung tóe theo lằn bánh xe lăn, nhưng sao mình thấy cái gì cũng vui tươi, cái gì cũng đẹp sáng, tưng bừng như … Tết.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Mải triền miên với trăm nghìn ý nghĩ trong đầu, tôi không để ý đã băng qua Hà Nội lúc nào và đang trên đường tiến về sân bay Bạch Mai.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Xe đến cổng phi trường thì chạy chậm lại, tài xế lái xe vào đậu ở gần nhà ga hành khách, ông Toán bước xuống quay lại bảo tôi xuống xe theo ông vào trong làm thủ tục giấy tờ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi liếc nhanh quanh sân bay, ngoài bãi đậu xa hai ba chiếc máy bay rải rác đậu, một chiếc máy bay kiểu Illouchine 14 của Nga (máy bay vận tải chở hành khách loại nhỏ) đang chuẩn bị, năm ba người nhân công chạy chung quanh, người đổ xăng, người đi vòng phi cơ kiểm tra.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi nghĩ bụng mình sẽ đi với chiếc phi cơ này. Sau khi theo ông Toán vào quầy hành khách để trình giấy tờ, giấy thông hành, giấy máy bay. . …làm xong thủ tục, ông Toán nói: </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Thôi đến giờ rồi, anh theo ra máy bay đi, anh đi mạnh giỏi và hãy nhớ những gì anh đã tiếp thu được mà cố gắng trở thành người tốt.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Dạ báo cáo cán bộ, dạ tôi xin cám ơn!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Mình lập bập, hối hả theo sau độ năm mười người nữa ra hướng máy bay đậu. Nhìn những hành khách khác, không biết là Việt hay Tàu, người nào cũng áo bốn túi, cổ Mao, chắc toàn là cán bộ đi công tác, còn mình thì chả giống ai với bộ bà ba nâu, chân đi dép cao su Bình Trị Thiên, tay quẩy túi bánh chưng bây giờ mới để ý thấy có bốn cái, mình lững thững bước lên vào tìm chỗ ngồi trong phi cơ. Nhìn anh phi công cao lớn, da đỏ có lẽ là người Nga, mặc đồ phi hành dân sự, đi giữa hai hàng ghế hành khách để lên buồng lái, tôi ngẩn ngơ nhớ lại . . …ngày nào!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Chiếc vận tải cơ Illouchine 14 của hãng hàng không Nga từ từ chuyển bánh ra phi đạo, ngừng lại chỗ thử máy và sau đó cất cánh nhẹ nhàng.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Toàn thân tôi rung mạnh theo đà máy bay lăn trên phi đạo rồi từ từ rời đất liền và theo chiều cao bay lên, bỗng dưng hai mắt tôi nhắm nghiền lại, người tôi tự nhiên thấy ớn lạnh khi chợt nghĩ đến . . . . . . một chuyến bay ! ! !</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Rồi những kinh hoàng, hãi hùng của những giây phút rùng rợn gần 10 năm xưa dần dần tiếp diễn qua tâm trí tôi như một cuốn phim:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi nhớ rõ chiếc máy C47 trắng ngần do tôi lái khi vượt qua vĩ tuyến 17, bay là sát mặt biển xâm nhập vào bầu trời của miền Bắc, dù còn ở ngoài khơi của biển Đông, cả 7 người trong phòng lái chúng tôi đều bắt đầu thấy thần kinh căng thằng; người này lo lắng liếc mắt nhìn người kia, không ai nói với ai một lời. Khi máy bay vào sâu nội địa, tôi còn nhớ lúc ấy khoảng hơn 1 giờ đêm, đột nhiên tôi thấy nhoáng lên như ánh chớp màu da cam ngay trước mặt tôi trong bầu trời như bức màn đen, máy bay tự nhiên rung giật mạnh, không hề nghe một tiếng nổ hay bất cứ một âm thanh gì, hai tay tôi ôm cứng lấy tay lái, cố giữ thăng bằng cho chiếc máy bay, mắt tôi còn thoáng thấy anh Mậu điều hành viên và anh Thích phi công phụ ôm chầm lấy nhau, rồi. . …tôi không còn biết gì nữa!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Không biết mãi bao lâu sau, khi thấy lạnh run, tôi cố mở mắt nhìn trong đêm tối đen kịt, người tôi như vỡ nát ra trăm mảnh, tôi không cử động được tay chân, đau đớn tận cùng hồn tôi lửng lơ, tôi tưởng như tôi đã chết rồi, hay đang . . . .chết. Sau đó dần dần một lúc, tôi mới cảm thấy đau nhừ khắp cả người, chỗ nào cũng đau, tôi không nhìn thấy gì cả, cố thu hết tàn lực đưa tay quờ quạng hốt ít nước bùn lầy đưa lên mặt để rửa. Nước bùn nhầy nhụa hòa với một thứ nước mằn mặn trên gương mặt loang lổ của tôi: “Máu”. Mặt tôi đầy máu, tôi cố mở mắt nhiều lần nhưng vẫn không thấy gì, đầu tôi như có ai cầm chiếc gậy đập đều đều, tôi lại mê man, tâm trí như có một khoảng trống rỗng, chẳng còn ý niệm gì về thời gian, không gian.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi cũng chẳng biết là cho đến bao lâu nữa, mãi khi tai tôi chợt nghe văng vẳng trong gió lao xao của đêm khuya: Chết tôi rồi, chết tôi rồi, nóng quá, nóng quá, chết . . ..tôi rồi?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tiếng kêu thảm thiết của những người đang chết cháy! Tôi không nhúc nhích gì được, cả một nửa người của tôi đã ngập sâu dưới bùn lầy, tôi cố mở mắt to: xa xa cách chỗ tôi “đứng” độ vài trăm thước, một đám cháy to, lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt và những tiếng thét kinh hoàng mà tôi nghe từ đó vọng ra, tôi như nửa tỉnh nửa mê, chợt lờ mờ có ý niệm rằng chiếc C47 do tôi lái đã bị bắn rơi xuống đây và đang bốc cháy!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi lại mê man bất tỉnh cho đến khi mở choàng mắt ra, lúc này đã nhìn được lơ mơ thấy khung cảnh đồng ruộng sình lầy, đầu tôi đau nhức như có người lấy dao nạo vào óc, rồi tôi nghe rõ tiếng người hò hét xa xa, tiếng léo nhéo, quát tháo vẳng trong gió đêm.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Một ý thức bừng dậy thành phản xạ của sự sống còn ập đến như một đòn bẩy, tôi cố vùng vẫy, nhô người lên khỏi đám sình lầy nhưng tôi quá yếu, bất lực?!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tiếng quát tháo lẫn lộn của đàn ông lẫn đàn bà càng lúc càng gần cùng với những ngọn đuốc lập lòe di động đốt sáng cả một góc trời, phần vì khắp người đau như dần với bao nhiêu thương tích, phần vì quá khiếp sợ, đầu óc tôi tê đi, cho đến lúc họ đã quát tháo ầm ầm bên tai tôi mà tôi vẫn đứng im như một xác chết. Họ hò nhau túm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi sình lầy.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Lúc này trời đã sáng tỏ, tôi lờ mờ thấy không biết bao nhiêu người, đàn ông, đàn bà lố nhố vây quanh tôi, súng ống gậy gộc, họ hầm hè như muốn nhai xương, nuốt sống, ăn thịt tôi. Tôi đau đớn sức tàn, tôi sợ quá, nhắm mắt lại, rồi lịm đi, văng vẳng nghe tiếng quát, tiếng chửi rủa ập ngoáy vào tai tôi: “Coi chừng, coi chừng, nó hãy còn sống, đập chết nó đi, đập chết nó đi, nó là biệt kích ác ôn của Mỹ Diệm!”</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Cuốn phim đến đây tự nhiên tắt ngay, tôi giựt mình bừng tỉnh dậy. Tôi đang ngả người trên chiếc ghế nhung của hành khách, máy bay đang bay êm, tiếng máy đều đều. ….Trong máy bay gió lạnh nhưng người tôi ướt đẫm mồ hôi, ướt thẫm cả bộ quần áo nâu tôi đang mặc, tôi cảm thấy lạnh, lạnh ớn xương sống…..với giấc chiêm bao vừa qua!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Với tay với cái mền đắp lên người mới nhớ ra các giấy tờ mang theo trong người, lần mò móc ra xem, ngoài giấy tờ thông hành tạm, đóng dấu đỏ của bộ công an Hà Nội là giấy máy bay của hãng hàng không Pháp Air France, trong đó ghi chặng đường đi: Hà Nội, Canton, Hongkong, Paris.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi nghĩ thầm trong bụng: tại sao ghé qua Quảng Đông (Canton) đó là đất đai của Trung Cộng, nếu mà lôi thôi trở ngại biết làm sao? Mải loay hoay với ngàn ý nghĩ lo lắng, tôi không để ý đến đèn báo hiệu buộc dây an toàn bật cháy, cho đến khi người chiêu đãi viên nhắc tôi vì máy bay chuẩn bị đáp. Phi trường Quảng Đông vắng tanh, lạnh ngắt, không thấy một sinh hoạt nhộn nhịp nào như các phi trường dân sự khác, không thấy một chiếc máy bay nào khác đậu ở sân bay, ngoài chiếc máy bay tôi đang đi, từ từ vào bến đậu, ngay trước nhà ga hành khách. Tôi được mời xuống máy bay theo sau lẻ tẻ hai ba người hành khách khác, đi vào trạm nhà ga. </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Vì đã quen với cách thức đi lại của các phi trường quốc tế, tôi tìm ngay đến quầy tiếp khách đại diện của Air France. Sau khi trình giấy tờ, giấy máy bay của tôi cho nhân viên, một người Tầu, bập bẹ nói tiếng Pháp, anh ta xem xong rồi nói: </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Hiện tại chúng tôi không có đường bay nối tiếp (connection) giữa Canton và Hongkong, theo lộ trình đã được chỉ định và trả tiền trước, chúng tôi sẽ lo liệu cho anh đi Hongkong bằng đường xe lửa, và khi đến Hongkong anh sẽ tiếp tục lấy máy bay đi Paris, anh chuẩn bị theo tôi ra xe để tôi đưa anh ra nhà ga xe lửa cho kịp giờ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Ngồi trên xe theo người nhân viên Air France từ phi trường ra ga xe lửa, quang cảnh hai bên đường xe chạy lạ hoắc, nhưng tôi đâu còn tâm trí nào để nhận xét! Nhà ga xe lửa Quảng Đông thật nhộn nhịp ồn ào khác thường, đặc nghẹt hành khách và hành lý. Người nhân viên Tầu dắt tôi len lỏi qua đám người, chen chúc đến quầy lấy vé và đưa tôi lên một toa giữa con tầu để tìm chỗ ngồi, may mắn tìm được một chỗ trống gần cửa sổ, anh ta chỉ cho tôi ngồi xuống và đưa tay bắt tay tôi chúc may mắn ( Bonne Chance)</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Khi xe lửa bắt đầu lệnh khệnh lăn bánh, một kiểu xe lửa từ thời chiến tranh 1914- 18, cũng là khi tôi thấy đói lả, mệt nhừ! Chợt nhớ túi bánh chưng xách tòn ten theo từ khi rời Hà Nội, tôi mở ra lấy một cái, bóc lá, nhỏm nhẻm ăn ngon lành, thả hồn thường thức hương vị của bánh chưng Tết, mặc kệ cho quang cảnh ồn ào chung quanh, tiếng cười, tiếng nói ” xí xí ngộ cỏn” của các hành khách nông thôn Tầu đủ loại, đang chen chúc nhau trong toa tầu chật hẹp.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Trời đã xế chiều, tôi không có ý niệm chính xác về thời gian, đoán chừng là đã 4, 5 giờ chiều thì xe lửa từ từ dừng lại vì đã tới trạm ranh giới giữa Quảng Đông và Hongkong. Sau khi xe lửa ngừng hẳn, giữa cảnh ồn ào nhốn nháo của hành khách, tôi thấy hai người mặc quân phục, một người Anh và một người Tầu, tôi đoán là nhân viên của Sở Di trú ( immigration) lên toa xe để kiểm soát giấy tờ.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Khi họ đến chỗ tôi ngồi và sau khi xem xét giấy thông hành tôi trình ra, nhân viên người Anh lật qua lật lại tờ giấy của tôi, xem xong rồi chậm rãi nói:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Với giấy tờ thông hành này của CS Hà Nội cấp cho anh đi đường, vì không phải là sổ thông hành chính thức, chúng tôi chỉ chấp nhận cho anh đi qua (transit) đất Hongkong 24 tiếng đồng hồ mà thôi, sau thời gian đó, anh phải đi ra khỏi Hongkong, nếu không chúng tôi sẽ bất giữ anh và trục xuất anh về Hà Nội, anh có hiểu rõ lời tôi nói không?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi xanh mặt, lẩm bẩm trả lời: Yes, yes Sir!</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tay run run cầm tờ giấy thông hành người nhân viên Anh đưa trả lại, bụng nghĩ thầm: Chết cha thằng nhỏ rồi, rồi đây biết lo liệu làm sao?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Xe lửa ngừng hẳn ở nhà ga Hongkong, hành khách chen chúc nhau đi xuống. Tôi đặt chân xuống nền gạch sạch mát của nhà ga, lòng tự nhiên thấy hả hê, vui lây với quang cảnh sinh hoạt của thế giới tự do! Tôi nhìn đồng hồ nhà ga, đã hơn 6 giờ chiều, tôi vội vã len lỏi ra khỏi nhà ga, tìm đường mò về phi trường Kaitak vì biết chắc đó là phi trường quốc tế của Hongkong. “Thả cọp về rừng”, may là đường xá ở Hongkong đâu có xa lạ gì với tôi khi tôi còn lái cho Air Việt Nam và đã từng ghé qua ăn cơm bữa ở đây. Cất bước như vừa đi vừa chạy, băng ngang qua các phố xá đông nghịt người vui nhộn như cảnh Tết, nhưng tôi đâu có dám dừng chân để thưởng thức gì, vừa mệt vừa lo sao cho kịp đến phi trường Kaitak để bắt cho kịp chuyến máy bay Air France đi Paris.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Vào đến phi trường là lúc phố xá đã lên đèn, người tôi mệt nhoài, tôi hổn hển tìm đến quầy vé hãng Air France, trình giấy máy bay đề đi cho kịp chuyến AF 1002, cất cánh lúc 20 giờ đi từ Hongkong sang Paris theo như trên bảng khởi hành (departure) mà tôi đã nhanh mắt nhìn qua.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Người nhân viên hãng Air France sau khi ghi nhận và xem xét giấy thông hành của tôi, anh ta nói: </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Đây nhé, chúng tôi rất tiếc là không thể nhận cho anh đi trên chuyến bay này vì anh mang trong mình giấy tờ của CSBV và máy bay của chúng tôi phải làm transit ở Bangkok, tôi e ngại rằng nhà cầm quyền Thái Lan sẽ làm khó dễ cho anh, tôi khuyên anh nên nhẫn nại chờ chuyến sau, hoặc bay thẳng, hoặc ghé nơi nào có thuận lợi cho anh hơn thì anh hãy đi.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Cầm tờ giấy người nhân viên đưa trả lại mà tôi “hỡi ơi, sao lại gặp rắc rối quá trời như thế này” Chân đi không vững, tôi lần mò ra ghế băng ngồi nghĩ đợi, trong lòng “trống đánh thùng thùng”, lo âu cứ nghĩ đến giờ sẽ bị trục xuất? Chợt có ai đằng sau vỗ vai tôi và một giọng phụ nữ vui vẻ nói bằng tiếng Pháp:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Ê có khoẻ không? Anh có phải là anh Vân, captain Air Việt Nam? Đi đâu mà ăn mặc kỳ cục không giống ai hết vậy?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi ngỡ ngàng quay lại, một người đẹp trong bộ y phục chiêu đãi viên hàng không tươi cười đưa tay cho tôi bắt: </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh quên tôi rồi sao? Tôi là Françoise, hôtesse Lufthansa nè ?</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi ngạc nhiên, sượng sùng nhìn người thiếu phụ quen quen không nói được một lời, chị ta tiếp tục huyên thuyên kể.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">À! Thì té ra là Françoise Dupuis, nữ chiêu đãi viên bay cho hãng hàng không Đức, người mà thời xưa, lúc tôi còn lái cho Air Việt Nam, đã từng được tôi mời mọc, ăn uống mỗi khi gặp nhau ở các escale Hongkong hay Tokyo . . . .</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tự nhiên tôi thấy thoải mái, mừng lây với cái vui mừng vồn vã, hồn nhiên của người xưa, nay gặp lại nhau, tự nhiên tôi thấy có cam đảm để ” bốc ” với nàng, đem “nghề của chàng” kể lể cuộc đời đã qua với hoàn cảnh hiện giờ của tôi cho nàng nghe.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Nghe xong nàng vui vẻ:</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">- Anh đừng lo, tôi sẽ cố gắng thu xếp giúp anh. Anh đưa vé máy bay của anh cho tôi, tôi sẽ lo liệu cho anh trên chuyến máy bay Lufthansa của tôi, cất cánh đi Francfort lúc 10 giờ đêm, có ghé qua Paris, có điều là tôi dặn anh phải nhớ, khi đáp xuống Bangkok để tiếp tế xăng và lấy thêm hành khách, anh phải giả bệnh nằm lại trên phi cơ, tôi sẽ tìm cách thu xếp ổn thỏa cho anh tránh khỏi qua sự kiểm soát của Thái Lan, anh nhớ nhé. Thôi anh đi theo tôi làm thủ tục cho kịp. </span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Tôi vui mừng vô cùng, lững thững đi theo người đẹp mà trong lòng thầm nghĩ sao lại còn may mắn gặp được cảnh ” thánh nhân đãi kẻ khù khờ”.</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: black; font-family: Verdana;">Sau bao nhiêu gian truân trắc trở, lo lắng trên đoạn đường đời của một người ” từ cõi chết tìm về tự do “, cuối cùng tôi đặt chân xuống phi trường Orly ( Pháp ) ngày 7 tháng 2 năm 1971. </span> </div><strong><em></em></strong><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Xuân 2002</span><br />
<div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;">Cò trắng Phan Thanh Vân</span></div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><br />
</div><div style="text-align: justify; text-indent: 20px;"><br />
</div><div style="text-align: center; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;"><img alt="van_loi_binh2003" class="size-full wp-image-4287 aligncenter" height="387" src="http://baovecovang.files.wordpress.com/2009/11/van_loi_binh2003.jpg?w=468&h=387" title="van_loi_binh2003" width="468" /></span></div><div style="text-align: center; text-indent: 20px;"><span style="color: navy; font-family: Verdana;"><img alt="van_binh2008" class="aligncenter size-full wp-image-4286" height="368" src="http://baovecovang.files.wordpress.com/2009/11/van_binh2008.jpg?w=468&h=368" title="van_binh2008" width="468" /></span></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-44340247049870423042010-09-15T23:05:00.000-07:002010-09-15T23:05:56.784-07:00Phi Vụ Cò Trắng và những nấm mồ còn lại<strong>Phi Vụ Cò Trắng và những nấm mồ còn lại</strong> <br />
<hr size="1" style="background-color: #d1d1e1; color: #d1d1e1;" /> <img alt="" border="0" src="http://lrp41.photos.military.com/photos/72381323_dCkLG-S.jpg" /><br />
<br />
<div align="left"> <span style="color: dimgrey;"><b>Vào năm 1961 Không Quân Việt Nam có hai chiếc C-47 sử dụng riêng cho những phi vụ đặc biệt thả các toán biệt kích thâm nhập lãnh thổ Bắc Việt, trong đó Trung úy Phan Thanh Vân là một trong những trưởng phi cơ . Phi vụ “Cò Trắng” nói tới ở đây đã được Phan Thanh Vân viết lại trong cuốn hồi ký “Người Về Từ Cõi Chết” .<br />
<br />
Sở dĩ các phi vụ này được đặt tên “Cò Trắng” vì hai chiếc C-47 đã được tẩy xóa các huy hiệu, cờ VNCH .Toàn thân máy bay là một màu nhôm trắng .<br />
<br />
Gần đây báo Lý Tưởng Úc châu nhận được một số tài liệu cũng như nhiều hình ảnh liên quan đến phi vụ nói trên. Ban biên tập xin đúc kết các tài liệu này với mục đích phổ biến về phi hành đoàn như để tưởng nhớ và tri ân những chiến sĩ Không-Quân VNCH, những chiến sĩ thuộc Lực Lượng Đặc Biệt của QLVNCH đã âm thầm chiến đấu trong bóng tối, đã hi sinh thân mình để thi hành những nhiệm vụ tối mật, ra đi không hẹn ngày về<br />
<br />
Lý Tưởng Úc Châu số xuân Đinh Hợi 2007</b></span> <br />
<br />
</div><div align="center"><img alt="" border="0" src="http://img7.imageshack.us/img7/1981/phivucotrang.jpg" /></div><div align="left"><div align="center"><span style="color: darkslategrey;">Phi vụ Cò Trắng thả Biệt Kích Quân xuống lãnh thổ Bắc Việt</span><br />
</div><br />
Phi vụ Cò Trắng thực hiện giữa năm 1961 gồm phi hành đoàn 7 ngườI của Không quân và 3 biệt kích quân .<br />
<br />
Thành phần phi hành đoàn gồm :<br />
-Trưởng phi cơ : Trung úy Phan Thanh Vân<br />
-Hoa tiêu phó : Trung úy Phan Khắc Thích<br />
-Điều hành viên : Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến, Chuẩn úy Phạm Trọng Mậu<br />
-Cơ khí phi hành : Thượng sỉ I Phạm Văn Đăng<br />
-Vô tuyến viên : Trung sĩ Nguyễn Văn Nở<br />
Các biệt kích quân gồm : Thượng sĩ Trần Phúc Lộc, Thượng sị Đinh Như Khoa và Trung sĩ Nguyễn Văn Tiết<br />
<br />
</div><div align="center"><img alt="" border="0" src="http://img17.imageshack.us/img17/4818/trmtam.jpg" /><br />
<span style="color: darkslategrey;"><i>Thiếu úy Trần Minh Tâm khi còn là khóa sinh phi công</i></span><br />
<span style="color: darkslategrey;"><i>Hình chụp trước chiếc T-6G tạI trường bay KQ Pháp (ảnh scan từ Lý Tưởng Úc Châu)</i></span></div><div align="left"> <br />
Vào đúng ngày Không Quân VNCH (1 tháng 7) năm 1961, chiếc “Cò Trắng” cất cánh với nhiệm vụ tiếp tế cho một toán Biệt Kích quân đã được thả trước đó, và phi cơ đã bị rớt vào lúc 1 giờ 15 phút sáng ngày 2 tháng 7 tạI xã Cồn Thoi, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình.<br />
<br />
Theo lờI kể lại của ông Phạm Lâm, trùm họ đạo Kim Sơn, khi ông đi giăng câu trên cánh đồng ngập mặn ven biển, cách khu vực dân cư khoảng 5 cây số, thì vào lúc hơn nửa khuya, ông nghe tiếng động cơ máy bay, nhìn lên trời thì thấy một chiếc máy bay đang bốc cháy và lao xuống, sau đó tiếp tục cháy trên mặt đất. Đến gần sáng, tự vệ nông trường Bình Minh mới ra đến chỗ máy bay rớt, bắt giữ 6 ngườI còn sống, tất cả đều bị thương, một người khác tương đối nhẹ sử dụng thuyền cao su bơi trốn nhưng cũng đã bị du kích xã kế bên bắt giữ .<br />
<br />
Ba ngườI thiệt mạng tại chỗ là Trung úy Thích, Chuẩn úy Mậu và Trung sĩ Nở. Trong số này hai ngườI chết cháy vì bị kẹt trong phi cơ nên hài cốt không còn đầy đủ, và một ngườI xác còn nguyên vẹn. Tất cả được vùi chôn không hòm gần chỗ máy bay rơi.<br />
<br />
</div><div align="center"><img alt="" border="0" src="http://img522.imageshack.us/img522/3888/cotrang02.jpg" /><br />
<span style="color: darkslategrey;"><i>Các khóa sinh phi công Việt Nam trong thời gian học ở Pháp</i></span><br />
<span style="color: darkslategrey;"><i>Đứng cuối phía phải là KQ Trần Minh Tâm (ảnh từ LTUC)</i></span></div><div align="left"> <br />
Trong số 7 ngườI còn sống và bị bắt. Thiếu úy Tiêu Huỳnh Yến bị thương nặng nên một ngày sau đã chết tại trạm xá của nông trường Bình Minh và đã được ông Phạm Lâm đích thân khiêng đi chôn (cũng không có hòm). Sáu ngườI còn sống được công an đưa về Hà NộI và bị giam tạI Hỏa Lò. Các nhân chứng có nhiệm vụ áp giảI 6 ngườI nàykể lạI rằng khi về đến Hà NộI thì tất cả vẫn sống nhưng đến khi chính quyền Hà NộI đưa ra tòa xét xử thì chỉ còn 3 người là các anh Phan Thanh Vân, Đinh Như Khoa và Phạm Văn Đăng, Anh Trần Minh Tâm mất ngày 4/7/1961. Nguyễn Văn Tiết ngày 2/8 và anh Trần Phúc Lộc ngày 28/11. Tất cả đều chết tạI bệnh viện 108 Hà Nội. Và cả ba đã được Hà NộI chôn cất có mộ bia tử tế !<br />
<br />
Sở dĩ ba người này được chôn cất đàng hoàng là vì đây là lần đầu tiên một phi cơ thả biệt kích của miền Nam ra Bắc bị rớt nên CS Hà NộI muốn làm lớn chuyện để công bố cho quốc tế biết. Và cũng chính vì thế CSBV đã “chu đáo” đến độ cho công an đưa hòm về Kim Sơn đào xác Th/u Tiêu Huỳnh Yến bỏ vào hòm rồi chôn lại !<br />
<br />
Cũng nên biết trước phi vụ Cò Trắng này đã có nhiều toán Biệt Kích bị CSBV bắt giữ như các toán Caster, Echo, Dido . . . nhưng vì không có chứng vật là xác phi cơ nên không làm lớn chuyện và vì thế danh tính của các Biệt Kích Quân không được tiết lộ, Tất cả bị giam giữ hơn 10 năm, có người mãi đến năm 1976 mới được thả !<br />
<br />
Lần này với vật chứng, Hà Nội đã ra sức thổi phồng vụ án, thông báo cho các giới chức ngoại giao, đưa ba người ra xét xử công khai tại Hà Nội và triển lãm các tang vật tại Ninh Bình. Vì được xét xử công khai nên các anh có án tù rõ ràng. Tr/u Phan Thanh Vân 7 năm tù. Th/s Phạm Văn Đăng 3 năm, Th/s Đinh Như Khoa 15 năm. Các anh bị giam tạI trại Bắc Bạc, Ba Vì , Sơn Tây và sau đó chuyển tớI trại Phố Lu (Lào Cai). Tới năn 1971, sau 10 năm tù vẫn còn bị giam. Tr/u Phan Thanh Vân được Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế can thiệp và đã được trả tự do sang Pháp đoàn tụ với gia đình .<br />
<br />
Cho đến nay có nhiều giả thuyết về nguyên nhân đã khiến chiếc “Cò Trắng” bị rớt. Cùng với hồi ký của Tr/u Phan Thanh Vân “. . . máy bay tự nhiên rung, giật mạnh, không hề nghe bất kỳ tiếng súng nổ hay bất kỳ một âm thanh nào . . .” cũng như lời của các nhân chứng, dân chúng lẫn công an địa phương, thì máy bay tự nhiên bốc cháy và rớt. Tuy nhiên chính quyền CSBV thổi phồng sự việc nên đã tuyên truyền là phi cơ bị súng phòng không bắn hạ. Hiện nay họ vẫn trưng bảy các hiện vật còn xót lại của chiếc C-47 tại nhà Bảo Tàng Lịch Sử QĐND tạI Hà Nội để khoe “chiến công tưởng tượng” của họ .<br />
<br />
Điều đáng tiếc là một vài tác giả Mỹ cũng căn cứ vào tuyên truyền của CSBV để viết rằng chiếc “Cò Trắng” đã bị phòng không BV bắn hạ.<br />
<br />
Về nguyên nhân đã khiến phi cơ tự bốc cháy, có giả thuyết cho rằng do nội tuyến phá hoại. Khoảng cuối thập niên 1980, một tay nội tuyến VC đã kể lại trên một tờ báo trong nước rằng vào năm 1961, anh ta là lính bảo trì của Không Quân Miền Nam và đã gài “pan” vào một phi cơ chở biệt kích ra Bắc và phi cơ này đã bị rớt. (“Pan” này được gài trong bộ phận nhiên liệu của động cơ, khi vào không phận Bắc Việt, nhiên liệu rò rỉ ra ngoài cùng với sức nóng của động cơ làm phi cơ bốc cháy).<br />
<br />
Nhưng dù sao, trước sự kiện có vô số “chiến công tưởng tượng” được thêu dệt sau khi CSBV chiếm được miền Nam, người ta cũng phải đặt dấu hỏi về “thành tích” của tay thợ máy nội tuyến này.<br />
<br />
Về những nấm mồ của phi hành đoàn, trước hết nói về ba người bị thiệt mạng tại chỗ là: tr/u Phan Khắc Thích, Ch/u Phạm Trọng Mậu và Tr/s Nguyễn Văn Nở. Ngày ấy tất cả được chôn vội vã gần chỗ máy bay rơi, không xác nào có hòm.<br />
<br />
Tới năm 1980, một người dân khi đào ao đã đào được một hài cốt còn nguyên vẹn, mặc áo màu đen, trên vai áo có phù hiệu. Cha xứ nhà thờ Kim Sơn cho bốc hài cốt đem về nhà thờ dự định đưa vào miền Nam cải táng nhưng bị công an xã giữ lại và cho chôn tại nghĩa địa xã. Người giáo dân trực tiếp bốc mộ bị công an giam giữ hơn ba tháng. Riêng cha xứ sau này vào miền Nam sống tại nhà thờ Phát Diệm ,Sài Gòn.<br />
<br />
Phối hợp với lời kể của nhân chứng năm 1961 và sự mô tả của chủ nhà, tức người đào ao sau này , người ta tin rằng hài cốt nói trên là của Tr/s Nguyễn Văn Nở, vì Tr/u P.K. Thích và Ch/u P.T. Mậu bị chết cháy không thể nguyên vẹn nói chi còn quần áo.<br />
<br />
Như vậy có thể tạm thời đi đến kết luận hiện nay Cố Trung sĩ Nguyễn Văn Nở đang yên nghỉ tại Kim Sơn, Ninh Bình còn hài cốt củaTr/u Thích và Ch/u Mậu còn nằm đâu đó dưới lòng đất gần ao nói trên. <br />
<br />
Mộ của Th/u Tiêu Huỳnh Yến, người đã chết tại trạm xá của nông trường Bình Minh được ông trùm Phạm Lâm chôn và sau đó được nhà cầm quyền Hà Nội đào lên bỏ vào hòm chôn lại, thì hiện nay vẫn được ông chăm sóc. <br />
<br />
Hiện hài cốt cùa Thiếu úy Trần Minh Tâm đã được gia đình cảI táng đem vào miền Nam chỉ còn lại mộ của hai biệt kích quân với trên tuổi được ghi trên bia mộ :Thượng sĩ Trần Phúc Lộc và Trung sĩ Nguyễn Văn Tiết .<br />
<br />
</div><img alt="" border="0" src="http://img404.imageshack.us/img404/7985/mongvtiet.jpg" /><div align="left"><div align="center"><span style="color: darkslategrey;"><i>Mộ của Biệt Kích Quân Trung sĩ Nguyễn Văn Tiết (ành từ LTUC)</i></span><br />
</div><br />
</div><div align="center"><img alt="" border="0" src="http://img404.imageshack.us/img404/3594/motploc.jpg" /><br />
<span style="color: darkslategrey;"><i>Mộ của Biệt Kích Quân Thượng sĩ Trần Phúc Lộc (ành từ LTUC)</i></span></div><div align="left"> <br />
Trong số thân nhân của phi hành đoàn “Cò Trắng”, một số may mắn được biết về việc được Bộ Quốc Phòng Mỹ “bồi thường” đã làm thủ tục hưởng quyền lợi . Tuy nhiên đa số đã thất tung, và cho tớI nay (2007) các cá nhân cũng như các hội đoàn Không Quân không có một manh mối nào để có thể liên lạc vớI những người thân nhằm giúp đỡ hướng dẫn làm thủ tục .<br />
<br />
Thay lời kết chúng tôi hy vọng, dù rất mong manh,sẽ có chiến hữu hay vị độc giả nào biết được, hoặc mai này có tìm ra tông tích gia đình ,thân nhân của phi hành đoàn “Cò Trắng” và các chiến sĩ Biệt Kích tham gia phi vụ, để thông báo về tình trạng những ngôi mộ của người thân, cũng như những quyền lợi mà họ phảI được hưởng do công lao xương máu mà người thân đã bỏ ra cho đất nước và đã nằm xuống cách nay nửa thế kỷ !<br />
<br />
Trong trường hợp sự việc tốt đẹp ấy xảy ra, tòa soạn Lý Tưởng Úc Châu sẽ cung cấp chi tiết để tìm mộ, những chi tiết không tiện phổ biến ngoài người thân của những Tử Sĩ Vị Quốc Vong Thân .<br />
<br />
</div><div align="center"><span style="color: darkred;">Melbourne, tháng 12/2006</span><br />
<span style="color: darkred;">Ban biên tập Lý tưởng Úc Châu</span></div><div align="left"><div align="center"><span style="color: darkred;">P.O Box 97 Springvale Victoria 3171</span><br />
</div><br />
<div align="center"><span style="color: darkslategrey;"><b><span style="font-size: small;">Tài liệu viết thêm</span></b></span><br />
</div><br />
Theo hồi ức của Trung tá KQ N.U., trước phi vụ của Cò Trắng của Tr/u Phan Thanh Vân đã có một chiếc C-47 cũng thi hành nhiệm vụ thả Biệt Kích quân và đã mất tích trên không phận Bắc Việt. <br />
<br />
Ngoài ra còn có một chiếc C-123 trong khi bay đêm thực tập thả Biệt Kích tạI núi Sơn Trà gần Đà Nẵng đã bị tai nạn toàn bộ phi hành đoàn hy sinh. Trong chuyến bay này ngoài phi hành đoàn VN còn một huấn luyện viên Hoa Kỳ.<br />
<br />
Sau tai nạn này Hoa Kỳ đã thuê mướn các phi hành đoàn Trung Hoa (Đài Loan) để thực hiện các chuyến bay thâm nhập lãnh thổ Bắc Việt.<br />
<br />
<div align="center"><img alt="" border="0" src="http://img524.imageshack.us/img524/2046/loiholenduong.jpg" /><br />
</div><div align="center"><span style="color: darkslategrey;"><i>Những chiến sĩ Biệt kích quân Lôi Hổ với những phi vụ nhảy toán thường ra đi không hẹn ngày về<br />
</i></span></div><br />
Theo cuốn ” Spies and Commandos” của hai tác giả Kenneth Comboy và Dale Andradé (do sưu tầm viên Phạm Anh Tài cung cấp), ngày ấy chỉ có độc nhất một chiếc C-47 Cò Trắng và mang ngụy danh là “Vietnamese Air Transport” gọI tắt VIAT, lúc đó do Thiếu Tá Nguyễn cao Kỳ chỉ huy và có khoảng 20 phi công tình nguyện thi hành những phi vụ này dưới mật danh “Haylift”.<br />
<br />
Mặc dù là các phi công dày dạn kinh nghiệm trong các phi vụ chuyển vận thông thường, nhưng khi bay ra phía Bắchọ cần phảI được hướng dẫn thêm. BởI khi bay ra Bắc, phi hành đoàn sẽ phảI bay những phi vụ kéo dài tưởng như vô tận, bay ở cao độ thấp đến địa điểm thả biệt kích mà không hề được trang bị các phi cụ hiện đại. Đó là chưa kể yếu tố thời tiết xấu vào những mùa mưa lớn, dầm dề miền Bắc trên những địa hình núi non hiểm trở mịt mùng sương mù đã là những phi trình nguy hiểm và tồi tệ nhất trên thế giới . <br />
<br />
Vẫn theo hai tác giả này, phi vụ Cò Trắng nói trên có nhiệm vụ thả đồ tiếp tế cho toán Castor đã được thả xuống Bắc Việt một tháng trước đó. Trung úy Phan Thanh Vân cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất lúc xế chiều, sau khi tiếp tế thêm nhiên liệu tại phi trường Đà Nẵng, phi cơ trực chỉ ra Bắc. Không hành thì chỉ nhìn qua cửa sổ bay theo địa hình địa vật dưới đất (không có sóng vô tuyến hướng dẫn từ nơi sẽ tới như các chuyến bay thông thường) chong mắt nhìn xuyên qua các rừng núi chập chùng để nhận tìm bãi thả hàng mà toán Caster đánh dấu, phi trình này trước đây đã được sử dụng để thả các toán Castor và Dido.<br />
<br />
Thật sự thì toán Biệt Kích quân này đã rơi vào tay giặc, và người trưởng toán đã bị ép buộc gởi tín hiệu về BUGS, một trạm tiếp vận truyền tin ở Phi Luật Tân để báo tin toán vẫn an toàn và cần được tiếp tế tại một địa điểm do họ chỉ định. Bốn ngày sau khi liên lạc, chiếc Cò Trắng lên đường thi hành nhiệm vụ và đã rơi vào bẫy địch. CSBV đã bố trí súng phòng không tạI đảo Hòn Me cách đất liền 6 cây số ngoài bờ biển Ninh Bình. Kết quả phi cơ bị bắn trúng phần đuôi bốc cháy và rơi trong đất liền khoảng 20 cây số.<br />
<br />
Ở đây chúng tôi không bàn cãi về việc vào năm 1961 có một hay hai chiếc C-47 được sử dụng cho các phi vụ “Cò Trắng” (bởi có thể hai tác giả Kenneth Comboy và Dale Andradé chỉ căn cứ trên lập luận lúc nào cũng chỉ có một chiếc “Cò Trắng” duy nhất sẵn sàng để sử dụng), cũng không bình luận về sự việc toán Biệt Kích quân bị CSBV ép buộc hợp tác mà chỉ nói về mâu thuẫn, vô lý liên quan đến việc phi cơ bị rớt.<br />
<br />
Tất cả các nhân chứng (dân làng ,các công an du kích xã về hưu) đều kể lại rằng họ không hề nghe bất kỳ tiếng nổ mà chỉ thấy phi cơ tự bốc cháy và đang bay theo hướng từ đất liền ra biển.<br />
<br />
Nếu quả thực phi cơ bị “ . . . bắn nát phần đuôi, bốc cháy và rơi xuống đất . . .” như cuốn Spies and Commandos đã viết thì chắc chắn tất cả mọi ngườI trên phi cơ đã phải chết tan xác chứ không chỉ 3 người chết tại nơi phi cơ rớt ! Bên cạnh đó, nếu phi cơ rớt ở đất liền “cách bờ biển khoảng 20 cây số” như sách mô tả thì làm sao một người còn tương đối khỏe sử dụng thuyền cao su bơi trốn và bị bắt lại theo như lời kể của trùm họ đạo Kim Sơn ?!<br />
<br />
Thành thử chúng tôi cũng xin phép được lưu ý quý độc giả một điều: Không phải bất cứ cuốn sách nào của “thế giớI tự do” viết về chiến tranh Việt Nam cũng chính xác và đều đáng tin, nhất là những cuốn viết trong những năm sau này, thường tham khảo và trích dẫn tài liệu, sử dụng dữ kiện tùy tiện không suy xét của phía CSVN. <br />
<br />
Mà tài liệu, dữ kiện của CSVN chính xác tới mức nào ? chúng ta chỉ cần nhớ lại trong thời gian cao điểm của các cuộc oanh tạc Bắc Việt, tổng số máy bay của “đế quốc” Mỹ bị bắn hạ trong một ngày. được loan truyền trên đài phát thanh nhà nước và các báo cáo của đảng thường nhiều hơn tổng số phi cơ Mỹ tham dự các cuộc không kích ngày hôm đó !<br />
<br />
Sự việc lố bịch này sau khi được tạm thời “cởi trói” vào năm 1986, chính một số nhà văn miền Bắc đã đem ra giễu cợt.<br />
<br />
</div><span style="color: dimgrey;"><i>Từ tập san Lý Tưởng số 22 Xuân Đinh Hợi 2007</i></span><br />
<span style="color: dimgrey;"><i>Liên Hội Ái Hữu KQVN Úc Châu</i></span>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-91151858417322858342010-08-09T22:41:00.000-07:002010-08-09T23:44:27.370-07:00Đám Cưới con Kingbee Phạm Ngọc Sâm<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmSTuqWwI/AAAAAAAAPYg/_gJnjTh6IOQ/s1600/IMG_0978.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmSTuqWwI/AAAAAAAAPYg/_gJnjTh6IOQ/s400/IMG_0978.jpg" width="400" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmTBXWztI/AAAAAAAAPYo/c6UaJlIW4Yc/s1600/IMG_1024.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmTBXWztI/AAAAAAAAPYo/c6UaJlIW4Yc/s640/IMG_1024.jpg" width="640" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmT5-xFpI/AAAAAAAAPYw/PYbxAVLI98M/s1600/IMG_1026.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmT5-xFpI/AAAAAAAAPYw/PYbxAVLI98M/s400/IMG_1026.jpg" width="400" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmU2QmUfI/AAAAAAAAPY4/LTmxgvqv9GY/s1600/IMG_1043.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmU2QmUfI/AAAAAAAAPY4/LTmxgvqv9GY/s320/IMG_1043.jpg" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmVYzYTbI/AAAAAAAAPZA/_XnA9aFTAQM/s1600/IMG_1065.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TGDmVYzYTbI/AAAAAAAAPZA/_XnA9aFTAQM/s400/IMG_1065.jpg" width="400" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-32429550917424228482010-07-14T22:02:00.000-07:002010-07-22T17:53:40.887-07:00Hop Mat Khong Doan 51<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VbFSLowI/AAAAAAAAOXM/ft2i8c65MJQ/s1600/IMG_0350.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" rw="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VbFSLowI/AAAAAAAAOXM/ft2i8c65MJQ/s400/IMG_0350.JPG" width="400" /></a><!-- Start Bravenet.com Service Code --><script language="JavaScript" type="text/javascript" src="http://pub16.bravenet.com/counter/code.php?id=405502&usernum=1340045908&cpv=2"></script><!-- END DO NOT MODIFY --><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VdGQontI/AAAAAAAAOXU/LjsAZoBamUU/s1600/IMG_0351.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" rw="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VdGQontI/AAAAAAAAOXU/LjsAZoBamUU/s320/IMG_0351.JPG" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6Ve4iEzpI/AAAAAAAAOXc/zMTh2ZDuA9M/s1600/IMG_0360.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" rw="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6Ve4iEzpI/AAAAAAAAOXc/zMTh2ZDuA9M/s400/IMG_0360.JPG" width="400" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VmA38Q4I/AAAAAAAAOXs/FOBfYAn7nDg/s1600/IMG_0391.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" rw="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TD6VmA38Q4I/AAAAAAAAOXs/FOBfYAn7nDg/s320/IMG_0391.JPG" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-68684587754681816582010-07-11T00:12:00.001-07:002010-07-11T00:16:31.633-07:00CƠ PHI / Cựu Thượng Sĩ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TDlvyLPnOQI/AAAAAAAAOIs/0dZaJkO0v4s/s1600/TP278UH1WITHMINIGUN.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TDlvyLPnOQI/AAAAAAAAOIs/0dZaJkO0v4s/s400/TP278UH1WITHMINIGUN.jpg" width="282" /></a></div><br />
<b> Ngay cả nhiều người ở trong binh chủng Không Quân cũng không biết Cơ Phi là cái gì, còn người ngoài KQ thì cứ thấy ai mặc đồ bay mà không đeo lon thì gọi chung là "bọn" Cơ Phi Xạ Thủ.<br />
<br />
Thời trước, người vào ngành Hoa Tiêu hay Cơ Khí học bên Pháp ra đều mang cấp bực Trung Sĩ, nhưng thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm thì Hoa Tiêu được đặc cách lên Chuẩn Uý, trong khi các anh thợ máy, dù Cơ Khí dưới đất hay Cơ Khí Phi Hành đều cứ phải mang cấp bực HSQ, chả thế mà sau này có hai anh bạn thân mà người thì lên tới Tướng Tá, trong khi anh kia còn mang Th/s hay Chuẩn Uý già như ông Mê-Vô Dương Hùng Cường tác giả của cuốn Buồn Vui Phi Trường (Sau chuyển qua làm đài Không Lưu Biên Hoà).<br />
Cũng có những khoá KQ mà ra trường đã là sĩ quan ngay, nhưng ông PĐT của tôi hồi mới ra trường, ông cũng mang lon Trung Sĩ.<br />
Cho đến thời kỳ trước và sau tết Mậu Thân ít năm, KQ và HQ Việt Nam đều không có lớp HSQ lấy từ dân chính vào như bên Bộ Binh, mà chỉ có khoá Đào Tạo HSQ lấy từ cấp Binh nhất hay Hạ sĩ cơ hữu gửi đi học ở Biên Hoà và TSN.<br />
Nhưng sau này riêng KQ bành trướng quá nhanh, nên những khoá HSQ đã được mở ra cho dân chính mà điển hình là khoá 5 HSQ Cơ Phi có 395 người mà tôi theo học.<br />
Trên mỗi chiếc máy bay đều có một người Cơ Khí Viên Phi Hành gọi tắt là Cơ Phi hay Mê Vô (mecanicien volant) tức là thợ máy biết bay (!) ngoại trừ máy bay quan sát L19 hoặc Khu trục.<br />
<br />
Người Cơ phi học trường quân sự trong 6 tháng, vừa ở Biên Hoà vừa ở Nha Trang và huấn nhục tại trung tâm này cực khổ vất vả, thì chẳng khác gì các khoá SQKQ hay SQ Thủ Đức. Sau đó còn 6 tháng nghề nghiệp ở trường Kỹ Thuật, vị chi là một năm chẵn.<br />
Tuỳ theo khoá chuyên môn học trong trường Kỹ Thuật mà sau này sẽ đi theo phi đoàn C119, C47, C7 Caribou, C130, CH47, H34 ... và nhiều nhứt là trực thăng UH1.<br />
Đã là nhân viên phi hành thì đều được cấp phát áo bay, jacket, đồng hồ, kiếng, súng như nhau và đeo cánh bay, nhưng khác biệt:<br />
-Navigator ở giữa cánh bay có quả địa cầu.<br />
-Hoa tiêu có ngôi sao.<br />
-Quan sát có ống dòm.<br />
-Y tá phi hành có chữ thập đỏ.<br />
-Áp tải có con voi.<br />
-Vũ khí phi hành có cây súng.<br />
-Cơ phi có cánh quạt.<br />
Nhớ ngày chúng tôi ra đơn vị thì KQVN mới có mấy Phi Đoàn Trực Thăng mà thôi, đó là PĐ213, 219 ở Đà Nẵng, PĐ215 Nha Trang, PĐ211 và 217 ở Cần Thơ, hầu hết đã có UH1 ngoại trừ PĐ219 đi đổ biệt kích thì vẫn còn xài H34.<br />
Xạ Thủ mà tên chính thức là Vũ Khí Phi Hành thì lại được tuyển mộ từ bên Bộ Binh qua. Thường thì học vấn của những anh em này không được cao lắm (trong khi một người lính Không quân bình thường phải có ít nhất bằng TH đệ nhất cấp), nên đang là một người lính khinh binh vất vả cùi đày, được chuyển qua một ngành mặc áo bay liền quần, flare đeo đỏ dới và cây ru lô xề xệ, một số ít xạ thủ có những hành động lấy le thái quá, nhận đại là SQ để cua đào, rút súng bắn lấy oai nơi vũ trường, quán xá.. v v.. Làm cho giới HSQ Phi hành mang tiếng không ít.<br />
Dĩ nhiên ngành xạ thủ có nhiều nhân viên đầy tư cách, xứng đáng là những quân nhân gương mẫu, họ lại có nhiều kinh nghiệm chiến trường từ hồi còn ở Bộ Binh, nên khi máy bay bị bắn rớt trong rừng già, họ thường trở thành leader của cả Phi hành đoàn và nhờ đó chúng ta thoát hiểm.<br />
Chính vì lẽ tự ti mặc cảm, tôi để ý thấy phần đông Cơ Phi không mặc áo bay liền quần, ngoại trừ lúc đi chào cờ. Họ mua áo bay rời Nomex màu cứt ngựa của US Army mà mặc, vừa tiện lợi, vừa chống lửa, lại không bị người ta gọi bằng từ ngữ khinh miệt "bọn cơ phi xạ thủ".<br />
<br />
Hồi tôi ra Đà nẵng, tập thể Cơ Phi hầu hết còn độc thân, sống trong một dẫy barrack kế bên đồn Quân Cảnh, rất sạch sẽ và kỷ luật, mỗi sáng đều có xe của Phòng Hành Quân xuống chở lên PĐ.<br />
<br />
Đại Uý Toàn (về sau là Tr/t PĐT 239) đã liên lạc với cố vấn Mỹ mà xin rồi chở về cho chúng tôi giường nệm, tủ cá nhân, TV và thực phẩm hộp, nên cuộc sống coi mòi thoải mái hơn những quân nhân ngành nghề khác.<br />
Nói đến đây, tôi cũng ghi thêm nỗi bất bình của những ngày mới ra Đà Nẵng. SQ thì có Cư Xá SQ, Binh sĩ cũng có Cư Xá Binh sĩ gần Phạn xá, nhưng đám HSQ Cơ Phi mới ra trường thì lêu bêu vất vưởng không có chỗ ở, Ban Cư Xá thì đá qua Phi Đoàn, mà PĐ233 mới thành lập thì chưa có cơ sở và .. chưa có cả máy bay. Hoa tiêu còn gửi bay với Mỹ ở bên Blackcat Sơn Chà chưa về. Cũng may Đ/uý Toàn ở PĐ213 giúp đỡ nhiều, chứ không thôi chúng tôi rất khốn đốn trong những ngày mới ra đơn vị.<br />
Chuyện ngày xưa có câu:<br />
-Rớt tú tài anh đi trung sĩ ....<br />
... đã làm cho những người lính Cơ phi tủi thân nhiều lắm, bởi vì tất cả đều là "Tú Tài Lạc Đệ". Ngoài giờ đi hành quân về là họ không la cà ngoài quán xá, cả bọn chúi mũi vào học và đọc sách nên chỉ ít năm sau là hơn một nửa số Cơ phi ở Đà Nẵng đã có bằng Tú Tài 2 và nhiều người sau đó đã ghi danh ở Đại học Huế và SG.<br />
Trong khi đó SQ hoặc lính Kỹ thuật thì hầu như tự bằng lòng với chính mình, nên rất hiếm người đi học thêm ở các trường dân sự.<br />
Khi khoá Hoa Tiêu hay SQ Đà Lạt mở ra, nhiều lính Cơ phi đã xin đi học, nhưng tiếc rằng khi vừa ra trường để thành SQ thì ... đứt phim.<br />
Khoá trực thăng chúng tôi có 50 người, chừng 25 người ra đơn vị mới thành lập là Phi đoàn 233 Đà Nẵng, rồi sau này tản ra các phi đoàn khác như 239, 219, 253 v v...Hoặc theo học các khoá SQ.<br />
Trong số 25 người đó, thì riêng trận Hà Lào đã dớt đi hai người, rồi tới mùa hè đỏ lửa tại Quảng Trị, trận tái chiếm Bastogne Tây nam Huế ... cứ hao hụt đi dần dần.<br />
Sau năm 72, khoá chúng tôi, những người còn sót lại hầu hết đã lên trưởng toán và cấp bực là Thượng sĩ.<br />
(Tôi không hiểu tại sao có những vị SQ cao cấp viết hồi ký mà cứ xài chữ Quân hàm, vì hồi thời VNCH, trên giấy tờ hoặc lời nói thường ngày, chúng ta vẫn xài "cấp bực", chữ quân hàm chỉ có VC xài).<br />
Mặc dầu cũng là dân Phi Hành mà năm 75 khoá tôi di tản qua Mỹ được có hai người, bây giờ kể cả ở VN, Úc và Mỹ chỉ còn sót lại tám người.<br />
Cả khoá 50 người mà sau sáu năm ....chỉ còn có 8, thì sự hy sinh của giới Cơ phi trong KQ cũng đâu phải nhỏ!<br />
Chúng tôi cũng có nhận được những huy chương như Anh Dũng Bội Tinh hay Phi Dũng Bội Tinh, nhưng thú thực là không dám tự hào, vì rằng có phải tự chúng tôi lao vào lửa đạn đâu. Ngồi đằng sau thì Hoa Tiêu bay đâu mình tới đó, tụi Vẹm có bắn lên thì mình phụt xuống vậy thôi, không lẽ roót quá cứ ngồi phơi Cụ Hồ ra cho chúng bắn.<br />
Ngày dự trận Hạ Lào, tôi thuộc PHĐ với Th/uy Đạt và Bi, bị bắn rớt ở Đồi 31, thế mà PHĐ của Đ/uy Kỳ đã làm một cú Rescue ngoạn mục và anh dũng.<br />
Qua Mỹ, chúng tôi tương đối thành công về học vấn và kinh doanh ở xứ sở này, những điều mà hồi trước nằm mơ cũng không thấy, vì Cơ phi thì có khi nào mà được du học hay tu nghiệp ở Mỹ.<br />
Đặc biệt ở PĐ 233 có Thắng Cơ Phi qua Mỹ hồi 75 rồi gia nhập quân đội Mỹ và lái trực thăng võ trang A1H Cobra, anh tham dự trận đánh Kuwait lên đến cấp Đại uý rồi xuất ngũ, bây giờ đang ở ngành cảnh sát tại San Francisco.<br />
Dù bây giờ vật đổi sao dời, chúng tôi có khi giữ chức vụ cao trong ngành nghề, hay giàu có trong thương trường, mỗi khi gặp lại những SQ xưa hay anh em cùng binh chủng, chúng tôi vẫn kính trọng và giữ tình thân ái, giúp đỡ hết lòng, vì không bao giờ quên câu "Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè" đã học thuộc lòng từ ngày còn ở Quân trường Nha Trang.<br />
Dallas -Thong . PĐ 239</b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-67661419517386164332010-07-11T00:01:00.001-07:002010-07-11T00:03:24.805-07:00MEVO<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TDlstOaD2pI/AAAAAAAAOIk/tRsI9R-E9Qs/s1600/c47hoatieu.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="333" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TDlstOaD2pI/AAAAAAAAOIk/tRsI9R-E9Qs/s400/c47hoatieu.jpg" width="400" /></a></div><br />
<b><span style="color: #0060bf; font-family: arial,helvetica,sans-serif; font-size: medium;">XIN CHÀO ANH TÂN, ANH GỬI BÀI VIẾT THẲNG ĐẾN MINH MẪN MEVO PĐ 219 ,NÊN MM XIN GÓP VỚI ANH THÔNG PĐ 239, MỘT VÀI ĐIỂM NHƯ SAU ...</span></b> <br />
<div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> NHỮNG CƠ PHI NÓI CHUNG ,TRƯỚC NĂM 1967, PHẢI LÀ CƠ HỮU , CÓ BẰNG B.E VÀ ĐÃ CÓ CẤP BẬC ÍT NHẤT LÀ BINH NHẤT, MỚI ĐƯỢC TUYỂN CHO ĐI KHÁM SỨC KHỎE ,GIA NHẬP PHI HÀNH...VÀ KHI RA TRƯỜNG, CHỈ ĐƯỢC MANG MỘT CẤP BẬC KHIÊM NHƯỜNG, HẠ SĨ MÀ THÔI, CŨNG KHIÊM NHƯỜNG NHƯ NHỮNG THỜI NHẬP NHẰNG PHÁP - MỸ, MÀ PILOT CÙNG KỸ THUẬT HỌC CHUNG BEN PHÁP , NGƯỜI THÌ MANG LON SQ , NGƯỜI THÌ MANG LON HSQ VẬY MÀ...TUY NHIÊN , VỚI THỜI NHẬP NHẰNG ĐÓ, TÌNH ĐỒNG MÔN HỌ VẪN CÒN, HỌ VẪN XEM NHAU NHƯ ANH EM THÂM TÌNH...MÀ THÂM CHÍ KHI RA NGOÀI HỌ VẪN MÀY TAO VỚI NHAU...CÁI ĐÁNG QUÝ LÀ Ở CHỖ ĐÓ...HỌ HIỂU ĐƯỢC NHAU, ĐỀU NGHĨ TỐT CHO NHAU...</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> MM HỌC MEVO TRỰC THĂNG, KHÓA HỌC CHỌN LỰA, CUỐI CÙNG CHỈ ĐƯỢC 20 NGƯỜI , CỦA TÀI KHÓA CUỐI NĂM 1967 VÀ LÀ KHÓA CUỐI CÙNG , HỌC LOẠI PHI CƠ CHOCTAW CH.34. RA TRƯỜNG ĐƯỢC MANG CẤP BẬC HẠ SĨ. CHO ĐẾN CUỐI NĂM 1968 CƠ PHI MỚI CÓ TÀI KHÓA MỚI , LÀ KHÓA 1 TRỰC THĂNG, RA TRƯỜNG MANG LON TRUNG SĨ , KHÓA NÀY VỪA HỌC LOẠI PHI CƠ CHOCTAW CH.34 VỪA HỌC PC BELL UH.1 VÀ CŨNG CHỈ VỎN VẸN KHÔNG QUÁ 30 NGƯỜI, ĐÓ CŨNG CHỈ LÀ LÝ DO ,TÌNH HÌNH CUỘC CHIẾN , NÊN MỚI CÓ NHỮNG SỰ RA TRƯỜNG, MANG LON CHỈ ĐỊNH , KHÔNG ĐƯỢC THỐNG NHẤT ...</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> SAU CHIẾN TRƯỜNG CÀNG LÚC CÀNG SÔI ĐỘNG , THEO NHU CẦU VN HÓA CHIẾN TRANH , BTL.KQ TUYỂN DỤNG Ồ ẠT , TỪ PILOT ĐẾN MEVO XẠ THỦ , HỌ KHÁM SỨC KHỎE MỘT CÁCH DỄ DÃI HƠN, THEO ANH CÁC ĐƠN VỊ ANH ĐÃ TỪNG PHỤC VỤ HỌ ĐÁNH GIÁ BỌN MEVO XẠ THỦ, CŨNG CHỈ VÌ CHÚNG TA, MỘT SỐ ANH EM HƠI QUÁ NHÍ NHỐ, LÀM CHO MỘT SỐ PILOT CŨNG TƯƠNG ĐƯƠNG, HỌ GỌI VẬY THÔI... VÌ BỊ ĐỒNG HÓA MÀ.</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> CHÍNH CHÚNG TA CŨNG BỰC MÌNH ,NÓI CHI LÀ NHỮNG NGƯỜI CÓ CẤP BẬC HƠN TA. ĐÚNG KHÔNG ANH THÔNG.</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;">RIÊNG ĐỐI VỚI PĐ 219 CŨNG CÒ MỘT SỐ ANH EM DẰN THÙNG , CŨNG RA VẺ TA ĐÂY ,TỰ TẠO CHO MÌNH MỘT HƯ VỊ ĐỒ SỘ. TUY NHIÊN VÌ SỰ SỐNG CHẾT , QUÁ GẦN GŨI , CHO NÊN TÌNH CẢM CÓ GẮN BÓ HƠN, PILOT MEVO VÀ XẠ THỦ XEM NHAU NHƯ ANH EM, NÊN CŨNG CHỈ NGHE VÀI CÂU BÔNG ĐÙA CHÂM BIẾM TẾ NHỊ HƠN, VÀ NHƯ GIÓ BAY...</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> RẤT MỪNG CÁC ANH KHI QUA ĐƯỢC HOA KỲ, VỚI TUỔI ĐỜI TƯƠNG ĐỐI CÒN CÓ THỂ TIẾP TỤC HỌC HỎI, ĐÃ LÀM VẺ VANG CÁNH MEVO XẠ THỦ, NẾU CÓ DỊP VỀ VN CÁC ANH CÓ THỂ GẶP RẤT NHIỀU ANH EM DẰN THÙNG CỦA CÁC PHI ĐOÀN Ở TẢN MẠN KHẮP NƠI THEO NHU CẦU CUỘC SỐNG...HỌ VẪN VÔ TƯ...VÀ VẪN NHỚ NHỮNG THỜI BAY BỔNG DẠO NÀO..</span></b></div><div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> VÀI HÀNG CHÚC SỨC KHỎE ĐẾN CÁC ANH CÓ DỊP CHÚNG TA SẼ TRAO ĐỔI NHIỀU HƠN</span></b></div><b><span style="color: #0060bf; font-size: medium;"> MINH MẪN 219</span></b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-36783477882307990522010-06-28T12:35:00.001-07:002010-06-28T12:54:32.656-07:00NKT Yễm Trợ Anh em 219<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCj5UhNQn9I/AAAAAAAAN2A/Dmfb1xTJr5A/s1600/KY+NHAN.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" ru="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCj5UhNQn9I/AAAAAAAAN2A/Dmfb1xTJr5A/s640/KY+NHAN.jpg" width="486" /></a></div><b>KÍNH GỬI QÚY ANH NKT VÀ ANH ĐOÀN VĂN KHÁNH !</b><br />
<b>MINH MẪN ĐÃ GIAO XONG QUÀ CÁC ANH NKT, GỬI CHO ANH EM THƯƠNG BINH 219 . VÌ CHÚ TRẦN HÙNG HẢI ĐI QUẢNG TRỊ VỀ TRỄ, NÊN MINH MẪN CHƯA TIỆN GỬI ĐẾN CÁC ANH BẢNG KÝ NHẬN.</b><br />
<b>NAY ĐÃ ĐỦ CHỮ KÝ MINH MẪN GỬI ĐẾN CÁC ANH.</b><br />
<b>MINH MẪN THAY MẶT CÁC ANH EM PĐ 219 NÓI CHUNG , CÁC ANH EM THƯƠNG BINH 219 NÓI RIÊNG ,GỬI ĐẾN CÁC ANH LỜI CÁM ƠN CHÂN THÀNH, MÀ CÁC ANH LUÔN NGHĨ ĐẾN NHỮNG TÌNH NGHĨA NĂM XƯA...ĐÃ QUAN TÂM ĐẾN ANH EM</b><br />
<b>MINH MẪN 219</b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-11839082196322398192010-06-25T13:51:00.000-07:002010-07-01T14:24:47.802-07:00THƯ MỜI HỌP MẶT KHÔNG ĐOÀN 51<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TC0HUEhxiXI/AAAAAAAAN2w/bOcHndqDBYc/s1600/385738670scOHeE_fsOREGON.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TC0HUEhxiXI/AAAAAAAAN2w/bOcHndqDBYc/s640/385738670scOHeE_fsOREGON.jpg" width="640" /></a></div><div style="text-align: center;"><b>KQ Anh va KQ Thon tu Portland Oregon se ve tham du</b></div><div style="text-align: center;"><br />
</div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCUhP1k7uVI/AAAAAAAAN04/cKQsehengXQ/s1600/2110218920031690022uPyjFP_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" ru="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCUhP1k7uVI/AAAAAAAAN04/cKQsehengXQ/s400/2110218920031690022uPyjFP_fs.jpg" width="320" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCUhNjkTLyI/AAAAAAAAN0w/DYNYvhi6gsg/s1600/2476872880031690022sgpYlC_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" ru="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCUhNjkTLyI/AAAAAAAAN0w/DYNYvhi6gsg/s400/2476872880031690022sgpYlC_fs.jpg" width="400" /></a></div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa9I29oKI/AAAAAAAAN1I/4BMmzBA7E1Y/s1600/DT.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa9I29oKI/AAAAAAAAN1I/4BMmzBA7E1Y/s400/DT.jpeg" width="400" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa-NvnUxI/AAAAAAAAN1Q/LePQUsZo90Q/s1600/DT2.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa-NvnUxI/AAAAAAAAN1Q/LePQUsZo90Q/s640/DT2.jpeg" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa-6kpK7I/AAAAAAAAN1Y/a1RUV67nBsU/s1600/DT1.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa-6kpK7I/AAAAAAAAN1Y/a1RUV67nBsU/s320/DT1.jpeg" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa_8534cI/AAAAAAAAN1g/FCHXgvsyYBE/s1600/DT3.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TCaa_8534cI/AAAAAAAAN1g/FCHXgvsyYBE/s400/DT3.jpeg" width="400" /></a></div><br />
<br />
<b><span style="color: #660000;">Với lời ngỏ ý chân tình của cựu Đ/Tá Đặng Văn Phước, Không Đoàn Trưởng KĐ51CT, Cựu Thiếu Tá KQ Tôn Thât Khánh tình nguyện đứng ra tổ chức một buổi họp mặt cho tất cả các huynh đệ thuộc KĐ51. Buổi họp mặt thân tình nhằm kiểm điểm những con mat của gia đình KĐ51 và những trao đổi ân tình sau thòi gian dài không gặp.</span></b><b><br />
</b><b><span style="color: #660000;">Kính mời tất cả các huynh đệ thuộc KĐ 51 và thân hữu tham dự</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">NGÀY TỔ CHỨC: </span></b><br />
<span style="color: #660000;"><br />
</span><br />
<b><span style="color: #660000;">02 THÁNG 07 NĂM 2010, </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">TẠI: NHÀ HÀNG PARACEL SEAFOOD</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">15583 BROOKHURST ST. </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">WESTMINSTER, CA 92683</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">TEL. 714-755-3077</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">THỜI GIAN: </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">TỪ 06:00 PM ĐẾN 12:00 PM</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">GIÁ TIỀN: $35. MỘT NGƯỜI</span></b><br />
<span style="color: #660000;"><br />
</span><br />
<b><span style="color: #660000;">Liên lạc giữ chổ trước và chi phiếu tham dự hoạc yễm trợ cho buổi họp mặt xin gữi về Ban Tổ Chức:</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Ton That Khanh</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">PO BOX 8232, </span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Fountain Valley, CA 92708</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">714-657-9232</span></b><br />
<b><span style="color: #660000;">Ban Tổ Chức Kính Mời</span></b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-18516124834311561652010-06-02T18:32:00.000-07:002010-06-02T18:46:49.986-07:00Dai Hoi NKT 2010<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcELzwhyvI/AAAAAAAANiI/YhcvKMxaLOQ/s1600/TVL_0379.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcELzwhyvI/AAAAAAAANiI/YhcvKMxaLOQ/s640/TVL_0379.JPG" width="640" /></a><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEXiWigEI/AAAAAAAANiQ/WZOiWXXncL4/s1600/TVL_0373.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="267" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEXiWigEI/AAAAAAAANiQ/WZOiWXXncL4/s400/TVL_0373.JPG" width="400" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEh2p_2bI/AAAAAAAANiY/wPYYS2cIw-0/s1600/TVL_0352.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEh2p_2bI/AAAAAAAANiY/wPYYS2cIw-0/s640/TVL_0352.JPG" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEn1Vkx6I/AAAAAAAANig/3U1vX4uqL7M/s1600/TVL_0356.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEn1Vkx6I/AAAAAAAANig/3U1vX4uqL7M/s640/TVL_0356.JPG" width="640" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEwrko4TI/AAAAAAAANio/2Lp8DbTwDjo/s1600/TVL_0360.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="267" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcEwrko4TI/AAAAAAAANio/2Lp8DbTwDjo/s400/TVL_0360.JPG" width="400" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcE0f3UUcI/AAAAAAAANiw/DuiHSIPJPhc/s1600/TVL_0236.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcE0f3UUcI/AAAAAAAANiw/DuiHSIPJPhc/s640/TVL_0236.JPG" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcE-lTxvNI/AAAAAAAANi4/96kN20jL_QA/s1600/TVL_0250.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcE-lTxvNI/AAAAAAAANi4/96kN20jL_QA/s640/TVL_0250.JPG" width="640" /></a><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFFTdnO0I/AAAAAAAANjA/VEu3PvS2CgE/s1600/TVL_0283.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFFTdnO0I/AAAAAAAANjA/VEu3PvS2CgE/s640/TVL_0283.JPG" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFOvQJiEI/AAAAAAAANjI/PqSiA3noEys/s1600/TVL_0342.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFOvQJiEI/AAAAAAAANjI/PqSiA3noEys/s640/TVL_0342.JPG" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFXuvtJjI/AAAAAAAANjQ/imySEd4yKVM/s1600/TVL_0358.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFXuvtJjI/AAAAAAAANjQ/imySEd4yKVM/s640/TVL_0358.JPG" width="640" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFkHOGm8I/AAAAAAAANjY/awd1FC6sBVA/s1600/TVL_0154.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAcFkHOGm8I/AAAAAAAANjY/awd1FC6sBVA/s640/TVL_0154.JPG" width="640" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-92095137686760701222010-05-28T12:12:00.001-07:002010-05-28T12:12:55.916-07:00Non 219<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVgp3bCjI/AAAAAAAANIs/0aZ3q6sB42U/s1600/ZANGO.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" gu="true" height="640" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVgp3bCjI/AAAAAAAANIs/0aZ3q6sB42U/s640/ZANGO.jpg" width="334" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVhZ_fjCI/AAAAAAAANI0/h91g0nphUQs/s1600/NON1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" gu="true" height="624" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVhZ_fjCI/AAAAAAAANI0/h91g0nphUQs/s640/NON1.jpg" width="640" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVioan_xI/AAAAAAAANI8/ev5HW9z-zY8/s1600/NON2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" gu="true" height="624" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/TAAVioan_xI/AAAAAAAANI8/ev5HW9z-zY8/s640/NON2.jpg" width="640" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-37059942752294265792010-05-21T22:35:00.001-07:002010-05-21T22:46:17.261-07:00Câu Chuyện Của Kingbee Trần Ngọc Thạnh<div align="justify"></div><div align="justify" class="MsoNormal"><b><i><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"> </span></i></b></div><div align="justify"><link href="file:///C:/temp/msoclip1/01/clip_filelist.xml" rel="File-List"></link><style>
<!--
/* Font Definitions */
@font-face
{font-family:VNI-Times;
panose-1:0 0 0 0 0 0 0 0 0 0;
mso-font-charset:0;
mso-generic-font-family:auto;
mso-font-pitch:variable;
mso-font-signature:3 0 0 0 1 0;}
/* Style Definitions */
p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal
{mso-style-parent:"";
margin:0in;
margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:VNI-Times;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";}
p.MsoBodyText, li.MsoBodyText, div.MsoBodyText
{margin:0in;
margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:14.0pt;
mso-bidi-font-size:16.0pt;
font-family:VNI-Times;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";}
@page Section1
{size:8.5in 11.0in;
margin:1.0in 1.25in 1.0in 1.25in;
mso-header-margin:.5in;
mso-footer-margin:.5in;
mso-paper-source:0;}
div.Section1
{page:Section1;}
-->
</style><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><o:p></o:p></span></b> </div><div class="MsoNormal"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dul_j4tOI/AAAAAAAAM5U/o7-aOhiItRg/s1600/123tranthanh212.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dul_j4tOI/AAAAAAAAM5U/o7-aOhiItRg/s400/123tranthanh212.jpg" width="242" /></a></div><br />
<b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">LITTLE SAIGON - Trong số báo đề ngày thứ Ba, 27-4-2010, nhâït báo Viễn Đông đã đăng tải câu chuyện của Thiếu tá Phi công Trần Ngọc Thạnh, Phi Đoàn 219, lái chiếc trực thăng UH1 chở theo 39 thân nhân của các quân nhân Không quân, bay từ Côn Sơn ra hàng không mẫu hạm USS. Midway vào ngày 28-4-1975. Sau câu chuyện này, người sĩ quan không lực VNCH còn kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện rất ly kỳ về người con gái của ông mất tích tại New York. Sau ba năm lặn lội tìm kiếm, kết quả ông gặp lại con và cháu, trong hoàn cảnh hết sức bi thương. Câu chuyện do Thiếu Tá Thạnh kể rất nhiều tình tiết khá ly kỳ, nên chúng tôi viết lại trong hai số báo liên tiếp. Chuyện bắt đầu như sau.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông bà Trần Ngọc Thạnh có bốn người con và ông bà hiện đang cư ngụ tại Nam California. Cẩm Tú là người con gái bị mất tích tại New York. Cô học Tiểu và Trung học tại Nam Cali. Trong thời gian học trung học, Cẩm Tú thuộc loại học sinh giỏi lại được trời ban cho một nhan sắc mặn mà. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Sau khi tốt nghiệp trung học, Cẩm Tú được học bổng và lên học đại học, tốt nghiệp tại đại học USC về môn Sinh học Y khoa và Anh ngữ. Sau đó Cẩm Tú vào một trường Y Khoa tại Maryland. Tại đây cô được một bác sĩ mổ óc giỏi làm thầy dạy và nhờ Cẩm Tú biên soạn giúp cho cuốn sách hướng dẫn giải phẫu óc của ông, mà các bác sĩ mổ óc thời đó đều phải dùng. Chính vị bác sĩ này nói, nếu không có những người tiếp tay với ông như Cẩm Tú, thì cuốn sách không thể thành hình. Trong lúc đó, Quỳnh Giao, người chị cả làm Dược sĩ tại Bellevue Hospital ở New York.</span></b></div><div class="MsoNormal"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dvKKw8QWI/AAAAAAAAM5c/gxAtvLCoZno/s1600/Viktoria007.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dvKKw8QWI/AAAAAAAAM5c/gxAtvLCoZno/s320/Viktoria007.jpg" /></a></div><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"> </span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Mất tích con gái<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Năm 2000, Quỳnh Giao tìm được công việc tốt tại California nên chuyển về Cali làm việc. Cẩm Tú thấy vậy cũng tính về thăm bố mẹ trong dịp hè. Cô nói điện thoại với mẹ: “Mẹ ơi, con đi chơi một vòng rồi con về nghe mẹ”. Nhưng Cẩm Tú đi luôn, không còn nghe tăm hơi đâu nữa. Bố mẹ rồi chị, rồi em ở nhà cuống lên, đi tìm khắp nơi khắp chỗ, ròng rã ba năm trời, không một tín hiệu nào sáng sủa! <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Trong thời gian này, ông Trần Ngọc Thạnh kể: “Bà xã tôi đau khổ vô cùng, tự nhiên mất đứa con gái ngoan hiền lại học hành giỏi giang, tương lai đầy hy vọng; bả khóc hoài, không ngày nào không khóc. Đứa con gái út tên là Elizabeth học cũng rất giỏi, nên được tuyển vào đại học UC Berkeley. Tôi cũng đi làm, thành ra bả càng cảm thấy cô đơn, càng khóc dữ”. Ông Thạnh cho biết, ông cũng đau khổ lắm chứ, nhưng là trụ cột gia đình, không lẽ cũng cứ than khóc hoài như vợ, nên đành phải nén nỗi đau trong lòng đi làm, vừa để khuây khỏa, vừa có tiền nuôi sống gia đình và lo cho con gái út học hành. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Chuyện buồn khổ của gia đình cứ như thế kéo dài, hai ông bà không ngờ rằng người con gái đầu, cô Quỳnh Giao rất thương cha mẹ, thương em. Quỳnh Giao âm thầm liên lạc hết cơ quan này đến cơ quan kia, hết người thân đến bạn bè khắp nơi, để dò la tin tức em mình, nhưng không hề cho bố mẹ biết.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Bỗng một hôm, Quỳnh Giao gọi cho bố: “Ba ơi, con có tin mừng, có thể là tìm ra được Cẩm Tú rồi ba”. Đang trong lúc buồn khổ, tuyệt vọng, hai ông bà nghe được tin như vậy thì mừng rỡ hết sức. Chưa kịp hỏi, Quỳnh Giao nói: “Con có người bạn đang làm tại Sở Xã Hội bên Đức, nó mới fax cho con cái copy Driver License của Cẩm Tú, bây giờ ba phải chuẩn bị đi với con qua Đức”.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Lên đường qua Đức tìm con<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Sau khi Quỳnh Giao cho biết tin tìm ra tung tích của Cẩm Tú, ông Trần Ngọc Thạnh sắp xếp công việc, xin nghỉ một thời gian để đi Đức. Lúc này là sau vụ 911, nên mọi sự di chuyển, nhất là bằng đường hàng không vô cùng khó khăn. Ai đã có dịp đi du lịch hay di chuyển trong thời gian này thì đều biết. Hai cha con ông Thạnh mua vé từ Los Angeles đi Munich, nhưng không có chuyến nào đi thẳng tới Munich, chỉ có chuyến bay đi Frankfurt thôi. Khi máy bay đáp xuống Frankfurt, lại phải đi xe lửa về Munich. Hai cha con ông Thạnh mang tâm trạng bồi hồi khôn tả, không biết có thật sự được gặp con, gặp em hay không và gặp trong hoàn cảnh nào? <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh nói: “Tôi rất may mắn có người con gái lớn xông xáo, nó lo mọi chuyện, tôi chỉ biết đi theo nó thôi”. Rồi ông tâm sự tiếp: “Thật ra, như anh biết đấy, mình đã là dân dày dạn phong sương, từng trải cuộc đời và qua nhiều gian nan nguy hiểm; nhưng qua Đức này, mình cảm thấy như không biết gì hết ráo, mọi cái đều phó mặc cho đứa con gái lớn lo, nó biểu làm cái gì tôi làm cái đó, chỉ mong sao sớm nhìn thấy mặt Cẩm Tú. Con đường từ Frankfurt đi Munich làm tôi nhớ đến biến cố năm nào, khi Palestine bắt cóc những cầu thủ túc cầu Do Thái, rồi sau đó nhiều chuyện nổ ra. Tôi đi qua những thành phố mang tên các đội túc cầu và nơi sản xuất xe Mercedes nổi tiếng của Đức quốc, mà lòng không cảm thấy hứng khởi chút nào”.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khi xuống xe lửa thì trời đã gần tối, hai cha con ông Thạnh đi tìm chỗ trọ. Đang lúc đó, tự nhiên có một người đàn bà Đức lại gợi chuyện, sau khi biết hai cha con ông đang đi tìm phòng trọ, bà người Đức nói: Tôi có một căn nhà ở dãy phố bên kia, nếu hai cha con ông chịu ở, tôi cho mướn một phòng. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Bà dẫn lại coi, nó như một căn apartment bên Mỹ, sạch sẽ, ngăn nắp lắm. Hai cha con ông bằng lòng mướn, và thật kỳ diệu, như có một sự an bài nào đã sắp sẵn; người đàn bà Đức chỉ vẽ cho đủ mọi thứ trên đất nước mà lần đầu tiên hai cha con ông vừa đặt chân đến.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Giây phút trùng phùng<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Thiếu tá Trần Ngọc Thạnh kể tiếp: “Sáng hôm sau, hai cha con thuê taxi chở đến địa chỉ mà người bạn của Quỳnh Giao cho biết. Đến nơi, hai cha con ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình nữa: đây là bệnh viện tâm thần!” <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Sau khi trình giấy tờ và chờ đợi không lâu, Cẩm Tú đi ra. Ông Thạnh nói: “Cẩm Tú trước đây khá xinh đẹp, bây giờ nó cũng vẫn phây phây ra, nhưng có điều nó không còn thân mật như ngày nào, mỗi khi đi học về là chạy lại ôm cổ bố, ôm cổ mẹ, chào hỏi thân mật. Bây giờ cha con gặp nhau, Cẩm Tú dửng dưng như nhìn một người quen. Một lúc sau nó mới nói: ‘Ba muốn ăn cái gì con đi nấu cho ba ăn’”. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh và Quỳnh Giao nghe câu nói mà lòng xót xa! Biết rằng con mình, em mình, đã thâït sự không còn bình thường nữa rồi! Ông Thạnh cố cầm lại, không để những giọt nước mắt tuôn ra. Hai cha con xin vào xem phòng ngủ của Cẩm Tú, một căn phòng có ba cái giường cho ba phụ nữ ở chung; cũng sạch sẽ, tươm tất lắm.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông bàn với người con gái lớn là Quỳnh Giao, bây giờ mình tìm cách mua vé máy bay đưa Cẩm Tú về Mỹ. Ban đầu Cẩm Tú đồng ý về, khi mua vé máy bay xong cô ta đổi ý, không chịu về nữa.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Phát giác có thêm đứa cháu ngoại<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Quỳnh Giao rất thông minh, cô ta hỏi thăm thế nào không biết mà bảo bố: “Còn chuyện này rắc rối lắm, không đơn giản đâu ba, ba đi với con tới chỗ này”. Ông theo con gái đến gặp Cẩm Tú lần nữa, rồi hai cha con gọi taxi đi ra vùng ngoại ô, ngồi xe thấy cũng khá xa. Đến một khu nọ có một nhà thờ và một chung cư 4, 5 tầng, trong sân toàn con nít đang nô đùa. Quỳnh Giao nói với bố: “Hai cha con mình vào đây”. Sau khi Quỳnh Giao nói chuyện với nhân viên phụ trách, ông Thạnh hiểu lờ mờ rằng ở đây có con của Cẩm Tú, cháu ngoại của ông, nhưng ông không dám hỏi Quỳnh Giao: “Bộ Cẩm Tú có con rồi sao con?”. Ông lặng thinh để lòng mình tràn ngập niềm xúc động và Quỳnh Giao rất khôn khéo, không muốn bố mình phải bận tâm suy nghĩ!<o:p></o:p></span></b></div><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><o:p></o:p></span></b> <br />
<div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Người nhân viên dẫn hai cha con ông Thạnh vô một căn phòng, có đứa con gái chừng 1 tuổi. Quỳnh Giao nói: “Đó, con của Cẩm Tú đó ba”.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh trầm ngâm một lúc rồi tâm sự:<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">“Bây giờ anh thấy tôi ở trong một hoàn cảnh khó xử không, con gái quốc tịch Hoa Kỳ thì ở nhà thương điên của Đức; cháu quốc tịch Đức thì ở viện mồ côi do nhà thờ chăm sóc. Tôi biết làm sao bây giờ?”. Rồi ông kể tiếp: “Nhưng mà được một cái làm tôi vô cùng thán phục người Đức, mình không ngờ họ chăm sóc, lo lắng cho những trẻ mồ côi tuyệt diệu như vậy, thật khó mà học được những điều tốt đẹp đó của người Đức”.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Sau khi thăm cháu rồi, hai cha con ông Thạnh trở về chỗ trọ, ông bảo Quỳnh Giao: “Thôi ba mệt quá rồi, ba đi ngủ đây”. Nhưng ngủ thế nào được, khi còn biết bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, phải làm cách nào đưa được con, được cháu về Mỹ. Chuyện không đơn giản chút nào.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hai cha con ông Thạnh bàn nhau, bằng mọi cách phải đưa được cả con của Cẩm Tú về, chứ nếu để hai mẹ con chia cách, thì không hy vọng gì về Mỹ mà Cẩm Tú bình phục được. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Quỳnh Giao và ông Thạnh xuống văn phòng Viện Mồ Côi hỏi họ, bây giờ muốn đưa cháu bé về Mỹ phải làm sao? Họ nói, phải về Mỹ mướn Luật sư, vì tình trạng cháu bé sinh ở Đức, quốc tịch Đức, bố là người Đức nữa nên càng khó khăn. Hai cha con tìm đến chỗ Cẩm Tú sinh con để xin tờ khai sanh.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Vì thời gian không còn, hai cha con ông Thạnh đều phải về đi làm, nên tính đưa Cẩm Tú về trước, rồi sẽ tìm Luật sư đưa cháu bé sang Mỹ sau. Hai cha con đến gặp Cẩm Tú khuyên Cẩm Tú cùng về một lượt, nhưng cô bé nói nửa điên nửa thật: “Thôi bây giờ ba má dọn qua đây ở đi, con ở đây được rồi”. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hai cha con ông Thạnh tìm hiểu, họ cho biết ở đây cứ hai tuần họ cho Cẩm Tú vào thăm con một lần, và họ cho biết, tuy là hai mẹ con nhưng như hai đứa bạn vậy thôi. Ông Thạnh nói: “Nó giống như hai đứa trẻ chơi với nhau. Bác sĩ họ cho biết, trong bộ não của Cẩm Tú bây giờ trống trơn, nó chỉ suy nghĩ như bộ óc của đứa con nít thôi”. <o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hai cha con ông Thạnh không làm sao hơn được, vì Cẩm Tú nhất định không chịu về.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hai cha con đành trở về Mỹ tay không. Nhưng sau đó, ông cho con gái út là Elizabeth đang học tại UC. Berkley biết. Nghe xong, Elizabeth bỏ một học kỳ, qua Đức tìm chị. Elizabeth nói với bố mẹ: “Con sẽ mang chị Cẩm Tú về cho ba má”.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Elizabeth lên đường qua Đức, tìm gặp chị và ngỏ ý đưa chị về nhà với ba má, bị Cẩm Tú đánh cho một trận sưng vù hai mắt; nhưng vì thương chị, Elizabeth vẫn kiên nhẫn dỗ dành và đưa được Cẩm Tú về New York.<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cẩm Tú trốn lần thứ hai tại phi trường New York<o:p></o:p></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khi vừa xuống máy bay tại phi trường New York, Elizabeth gọi điện thoại về cho chị Quỳnh Giao: “Chị ơi! Cẩm Tú lại trốn mất rồi!”. Và Elizabeth òa lên khóc.<o:p></o:p></span></b></div><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></b><br />
<div align="justify"><b><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">(Còn tiếp ngày mai) <a href="http://www.viendongdaily.com/Contents.aspx?item=96&contentid=7952"> http://www.viendongdaily.com/Contents.aspx?item=96&contentid=7952</a></span></b><br />
<br />
<b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"></span></b><br />
<div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><i><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">LITTLE SAIGON – Trong số báo hôm qua, phóng viên Viễn Đông ghi lại câu chuyện một gia đình quân nhân QLVNCH tị nạn tại Hoa Kỳ sau biến cố 1975. Thiếu Tá Phi Công Trần Ngọc Thạnh đã kể cho chúng tôi nghe chuyện gia đình ông đi tìm một người con mất tích, cô Cẩm Tú, trong suốt ba năm. Sau nhiều cố gắng tìm kiếm, gia đình đã gặp được cô ở một bệnh viện tâm thần bên Đức với một đứa con, và thuyết phục đưa cô về Hoa Kỳ. <o:p></o:p></span></i></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khi Elizabeth, em gái Cẩm Tú, hộ tống cô từ Đức về đến phi trường New York thì Cẩm Tú lại trốn mất! Quỳnh Giao, chị của Cẩm Tú, vội vàng gọi cho Cảnh Sát New York nói rõ sự việc. Cảnh sát cho truy tìm khắp phi trường và bắt gặp Cẩm Tú đang năn nỉ xin quá giang một phi cơ trở về Đức. Khi Cảnh sát gặp Cẩm Tú, họ gọi cho Quỳnh Giao hay ngay và Quỳnh Giao nhờ họ giúp đỡ cho Cẩm Tú về phi trường Los Angeles. Cảnh Sát liên lạc với gia đình ông Thạnh, cho số chuyến bay và dặn ra phi trường Los Angeles đón Cẩm Tú. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cẩm Tú xuống phi trường, tay xách theo duy nhất một cái đầu máy may mang từ Đức về, ngoài ra không mang theo cái gì hết. Ông bà Thạnh đưa Cẩm Tú về nhà, chiều chuộng đủ thứ nhưng Cẩm Tú cứ đòi ra phi trường hoài. Ông Thạnh nói, “tôi không biết có phải nó nhớ con nó, nhớ nước Đức hay nhớ cái gì không biết nữa!”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Tìm cách qua Đức đem cháu Viktoria về Mỹ<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">An tâm tìm được con gái, bây giờ hai ông bà và gia đình phải lo làm sao đem được Viktoria, con của Cẩm Tú, về. Ông Thạnh và Quỳnh Giao đi đến các văn phòng Luật sư hỏi thăm, chỗ nào cũng đòi hai, ba chục ngàn, mà gia đình đâu thuộc loại giàu sụ, nên rất là khó khăn. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cuối cùng Quỳnh Giao nói với bố: “Chuyện này để con tính, không cần mướn Luật sư nữa”. Vậy mà mọi thủ tục từ tiếng Đức sang tiếng Anh, tiếng Anh qua tiếng Đức, Quỳnh Giao đều nhờ mấy người bạn học cũ ngày xưa giúp đỡ, đâu vào đó hết. Mấy người bạn Quỳnh Giao liên lạc thường xuyên và có mối quan hệ ngoại giao rất tốt. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">“Phần gia đình tôi”, ông Thạnh nói, “vợ chồng tôi phải đi học một khóa về an toàn và phương cách cứu người do Hồng Thập Tự dạy. Học mấy tháng trời mới được cấp cái bằng; có cái bằng này mới hội đủ một trong những điều kiện được nuôi Cẩm Tú và con nó”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh kể tiếp, “Bà xã tôi nhiều lúc chán nản, thất vọng vì bệnh của Cẩm Tú không có triệu chứng suy giảm chút nào, phần vì chưa đưa được con Viktoria về”, nên ông cứ phải khuyên nhủ, an ủi vợ hoài.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Lên đường qua Đức lần thứ hai<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khoảng 6 tháng, sau khi Cẩm Tú về nhà, một hôm Quỳnh Giao gọi điện thoại cho bố: “Bố mẹ chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, chuyến này cả mẹ cũng phải đi luôn vì qua Đức, cả bố mẹ phải ra tòa đó”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh ngừng một chút, rồi nói: “Anh biết không, bà xã tôi nhút nhát lắm, hồi nào tới giờ chẳng dám đi đâu xa, chẳng biết lái xe nữa, đi đâu toàn tôi làm tài xế thôi. Vậy mà bây giờ phải ngồi máy bay qua nước Đức. Không biết tâm trạng bả như thế nào, nhưng theo tôi nghĩ bả lo lắm mà mặt phải cố gượng làm vui để cho con gái nó vui vẻ nó lo mọi chuyện”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hôm đó ông Thạnh nhớ vào khoảng tháng 11 năm 2001, trời bên Âu châu đầy tuyết trắng phủ kín. Ông nói: “Xuống phi trường và thuê taxi về nơi Cẩm Tú sanh con để xin cái khai sanh. Cầm khai sanh trong tay mới biết nó đặt tên con nó theo tiếng Đức là Viktoria, còn nó là Victoria. Thủ tục ra tòa để xin con Viktoria rất lằng nhằng không đơn giản chút nào. Tuy nhiên nhờ Quỳnh Giao lúc ra tòa nó trả lời mọi chuyện cho quan tòa đều suông sẻ, nên sau khi tòa ngưng một vài phút để họ thảo luận, rồi quan tòa ra tuyên bố từ nay Viktoria thuộc về gia đình tôi. Từ ông quan tòa đến các Luật sư, Biện lý đều đi xuống bắt tay chúc mừng gia đình tôi. Tuy nhiên họ nói khi về Mỹ chúng tôi phải ra tòa bên Mỹ một lần nữa mới xong.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khi có đầy đủ giấy tờ thì Viện Mồ Côi gọi báo cho chúng tôi biết, họ đã sắp xếp cho chúng tôi chỗ ở trong Viện, để Viktoria có thể làm quen dần với gia đình, nhận biết người thân”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông nhận xét, “Thật phải phục người Đức, họ hết sức chu đáo. Ngày đầu tiên họ cho con Viktoria tiếp xúc với chúng tôi một tiếng. Ngày thứ hai hai tiếng. Ngày thứ ba lâu ba, bốn tiếng. Cứ như thế trong 2 tuần lễ để ngày cuối cùng khi nó đi theo mình nó không bỡ ngỡ”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh tâm sự: “Anh biết không, nếu mình không ra ngoài, mắt mình không mở ra thì mình không nhận ra được cái văn minh của người Đức, họ coi trọng sinh mạng con người như thế nào. Nội cái chuyện này thôi, anh thấy cũng khó khăn vô cùng. Trong lúc tôi và Quỳnh Giao đi lo thủ tục này kia, chỉ có mình bà xã tôi ở nhà, họ đem con Viktoria đến, bà xã tôi thì tiếng Anh bập bẹ, tiếng Đức không biết một chữ. Con cháu thì xổ tiếng Đức pha tiếng Anh, hai bà cháu ai nói người nấy biết, chẳng ai hiểu ai nói cái gì!”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Nhưng rồi mọi sự diễn tiến rất tốt đẹp làm cho hai ông bà cảm thấy thoải mái.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Vượt qua những trở ngại<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Bố của Viktoria là người Đức. Anh này và gia đình cũng tử tế, thỉnh thoảng đến thăm Cẩm Tú và con gái Viktoria, nên Quỳnh Giao hỏi thủ tục, người ta cho biết nếu bố Viktoria giành nuôi con thì là một trở ngại lớn cho gia đình. Quỳnh Giao lại lãnh sứ mạng đi gặp gỡ gia đình này, và người bố cũng như gia đình ký giấy đồng ý cho ông bà Thạnh đem Viktoria về Mỹ. Lúc này, ông bà Thạnh và Quỳnh Giao mới cảm thấy nhẹ nhõm.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Hôm đó vào ngày thứ Năm, trời đã tối nên không thể đi làm thủ tục xin Công dân Hoa Kỳ cho Viktoria. Hôm sau, cả gia đình cùng đi đến Tòa Lãnh Sự Mỹ để xin cho Viktoria được nhập tịch và có giấy tờ thông hành về Mỹ. Vì đường xa lại kẹt xe khá lâu, khi đến Toà Lãnh Sự thì đã quá trễ, nhân viên tòa Lãnh Sự lo việc này đã đóng cửa từ lúc 7 giờ 30 tối. Nhân viên ở đây rất nhã nhặn, họ hẹn gia đình trở lại vào sáng thứ Hai, mà thứ Hai là ngày ông bà Thạnh và Quỳnh Giao phải về Mỹ. Lúc đó hai ông bà rất buồn, nghĩ rằng lại phải về tay không, không thể nào lo kịp mọi thủ tục vào quốc tịch, sổ thông hành và vé máy bay cho Viktoria. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ba người đang đi bộ trên con đường phủ đầy tuyết trắng xóa, trời rất lạnh, bỗng thấy có một người đàn bà đi vội về phía mình, nhưng ai cũng nghĩ đó là một bộ hành như mình. Khi đến sát gia đình ông Thạnh, người đàn bà lên tiếng hỏi: “Phải gia đình Viktoria không?”. Quỳnh Giao nói phải. Bà này yêu cầu tất cả quay lại Tòa Lãnh Sự gấp. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Gần đến nơi, bà mới nói: “Tôi là Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tại đây, tôi sẽ giúp gia đình ông bà”. Hai vợ chồng ông Thạnh và Quỳnh Giao hết sức mừng rỡ. Bà Tổng Lãnh Sự ra lệnh các phòng trở lại mở cửa làm việc để cấp sổ thông hành cho Viktoria.Thế rồi người lo điền giấy tờ, người lo lăn tay, chụp hình. Hai ông bà ngồi chờ một hồi lâu thì bà Tổng Lãnh Sự cầm Sổ Thông Hành ra trao cho ông Thạnh với lời chúc mừng. Cuốn sổ thông hành mới vừa ép plastic còn nóng hổi. Cả ba người rối rít cám ơn các nhân viên Lãnh Sự Quán Hoa Kỳ. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Nhưng bây giờ làm sao mua vé cho Viktoria kịp đi cùng chuyến bay với gia đình? Theo vé máy bay của hai ông bà Thạnh và Quỳnh Giao, họ phải bay từ Munich về Paris, rồi mới bay từ Paris về Los Angeles. Cả ba người đều bối rối không biết tính sao, bèn quay trở về chỗ trọ. Vừa bước vào phòng có người đem tới trao cho ông Thạnh chiếc vé máy bay của Viktoria do Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tặng. Hai ông bà và Quỳnh Giao cầm tấm vé chết lặng. Không thể ngờ được mọi sự diễn tiến quá ư tốt đẹp như thể có bàn tay một thần linh nào đó an bài, lo liệu giúp.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Lại thêm chuyện kỳ diệu nữa xảy ra<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Có vé máy bay trong tay, gia đình ông bà Thạnh gọi taxi ra phi trường. Trời xấu, sương mù dày đặc, không nhìn thấy mặt đường. Ông Thạnh tâm sự: “Anh biết, ngày xưa tôi từng lái máy bay bay trong mây, đâu có gì sợ, vậy mà lúc đó tôi sợ, vì không biết bao giờ mới ra tới phi trường, sợ trễ chuyến bay từ Paris về Mỹ”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Khi máy bay gần hạ cánh ở phi trường Paris, người hoa tiêu thông báo cho hành khách: “Tất cả quý hành khách cứ ngồi trên máy bay, nhường chỗ cho gia đình Viktoria xuống trước đã”. “Chúng tôi lại một phen lên ruột”, ông Thạnh nói, “tôi không hiểu tại sao mình lại được phước đặc biệt, được ưu đãi như thế này. Và anh biết không, khi chúng tôi vừa xuống máy bay thì có một chiếc xe Van chạy tới liền, loại xe chở các phi công ra máy bay. Một người từ trên xe bước xuống hỏi: ‘Có phải gia đình Viktoria không?’. Sau khi nghe trả lời ‘Phải’, ông này bồng ngay Viktoria chạy lên xe”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Bà vợ ông Thạnh tưởng bị cướp mất cháu, rút dép ra cầm tay chạy theo. Khi tất cả lên xe, người tài xế phóng như bay tới đầu phi đạo, nơi có chiếc phản lực cơ Boeing 747 đang chờ sẵn. Anh ấy đưa Viktoria lên máy bay, và gia đình lên theo. Khi Viktoria vừa bước vào phi cơ, tất cả mấy trăm hành khách đồng loạt vỗ tay chào đón. Thì ra người hoa tiêu được lệnh và đã nói với hành khách vui lòng chờ một em bé từ Đức về Mỹ rất đặc biệt, nên ai cũng nhìn em bé với vẻ mặt đầy thiện cảm. Máy bay cất cánh, rời phi trường Pháp quốc bay về Los Angeles.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ra tòa tại Orange County<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh kể tiếp: “Theo đúng thủ tục, sau khi cháu Viktoria về với mẹ nó, chúng tôi phải ra tòa án tại Orange County để hợp thức hóa việc nhận Viktoria. Hôm đó lẽ ra phải thuê Luật sư, nhưng Quỳnh Giao nói với bố: ‘Chuyện này con làm được, ba má khỏi mướn Luật sư’. Ngày ra tòa, quan tòa hỏi Luật sư đâu. Quỳnh Giao đứng lên nhận đại diện cho gia đình, và trả lời quan tòa mọi câu hỏi một cách suông sẻ. Sau đó, quan toà chúc mừng và nói: ‘Hôm nay mới đúng là ngày sinh nhật của Viktoria, chúng tôi chúc mừng cháu và gia đình’. Từ ông quan tòa đến các vị Biện Lý, Luật sư đều xuống bắt tay từng người. Một ông bắt tay Quỳnh Giao và nói: ‘Cô phải là Luật sư mới đúng, làm Dược sĩ không đúng nghề của cô đâu’”. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Gia đình ông bà Thạnh đem Victoria về nuôi nấng bên cạnh Cẩm Tú.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cẩm Tú có lúc tỉnh, có lúc bất bình thường. Những nhà nghiên cứu cho biết trường hợp này gia đình phải đề phòng. Khi bệnh phát lên, Cẩm Tú có thể làm những chuyện không ngờ, kể cả có thể làm hại ngay đứa con của mình, vì lúc đó cô ấy không biết gì nữa. Ông Thạnh nói: “Bây giờ tôi phải nuôi hai đứa con nít, vì tuy Cẩm Tú đã trên 30 tuổi nhưng như một đứa con nít vậy. Vào những dịp lễ như lễ Noel chẳng hạn, có người tặng quà, tặng búp bê cho con Viktoria, nó xin con nó một con, không được, nó lại mách tôi: ‘Ba ơi, nó có hai con mà nó không cho con một con’”.</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dvTTaEAeI/AAAAAAAAM5k/ZXWrkKV5Jg8/s1600/ViktoriaQGiaoCTuTuAnh006.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S_dvTTaEAeI/AAAAAAAAM5k/ZXWrkKV5Jg8/s320/ViktoriaQGiaoCTuTuAnh006.jpg" /></a></div><br />
<b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cuộc sống gia đình sau ngày đoàn tụ<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh kể: “Từ khi có mẹ con con Cẩm Tú về, gia đình vui lắm. Anh biết sao không, mỗi lần nó pha cho tôi một ly cà phê mất ba tiếng đồng hồ. Mà nói trước, thí dụ 7 giờ nó đi pha nó nói, ba ơi 10 giờ ba uống cà phê nghe, và đúng 10 giờ mới pha xong ly cà phê. Nó thích trồng cây và tưới cây, nó trồng tùm lum và chỉ tưới cây của nó trồng thôi. Mẹ nó bảo tưới hộ má cây đó, cây đó luôn. Tưởng nó tưới đến khi ra xem, cây chết khô, còn cây nó trồng đẫm nước”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Ông Thạnh nói: “Hôm nào bà xã tôi muốn thử nó, bả bảo: ‘Nay Cẩm Tú nấu cho má nồi cơm đó’. Nó vâng dạ, xong bắt đầu vào bếp, quậy tứ tung mọi thứ và cứ loay hoay ở bếp liên tục đến chiều vẫn chưa có nồi cơm. Đặc biệt, đi đâu Cẩm Tú cũng cầm theo cây dù, ai bảo bỏ nó cũng không bỏ. Nó rất ghét tiếng động và trời nóng. Ở nhà mỗi lần tôi mở radio lớn một chút, nó bảo: ‘Ba nghe headphone đi’. Một bữa nọ, tôi đưa nó đi chơi, gặp một bọn nhóc xách cái máy mở nhạc Rap, nó bảo mấy đứa nhỏ ‘Vặn nhỏ lại’, bọn trẻ không nghe. Nó lấy cây dù cầm sẵn trong tay quật cho một phát. Mấy đứa khác gọi cảnh sát. Cảnh sát đến coi giấy tờ, biết nó người bệnh nên đem vô bệnh viện giữ 2 tuần rồi cho lãnh về”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Riêng Viktoria, cháu học rất giỏi và ngoan. Một hôm ông Thạnh đi đánh bóng bàn, chở cháu Viktoria đi theo, ngồi băng sau, đột nhiên Viktoria gọi: “Opa”. Ông Thạnh nói, Opa tiếng Đức là ông nội, ông ngoại. Ông liền hỏi lại: “Gì đó con?”. Viktoria nói: “I love Opa”. Nghe những lời như thế, ông quên hết mọi vất vả, cực khổ. <o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Có một người bạn hỏi ông: “Bây giờ anh muốn con Cẩm Tú nó trở thành kỹ sư, bác sĩ, có gia đình,như những người khác hay anh muốn có một Cẩm Tú và con bé Viktoria này nhập lại?”<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Cẩm Tú thích đi những nơi vắng vẻ, yên tĩnh và khí trời lành lạnh là cô ấy có thể ngồi chơi hàng mấy giờ liền. Ông Thạnh nói: “Bây giờ thì tình trạng khá sáng sủa rồi, vợ chồng tôi dành hết tình thương cho mẹ con nó và thấy càng ngày bệnh tình nó càng có vẻ tiến triển”.<o:p></o:p></span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Sau khi kể xong câu chuyện, ông Trần Ngọc Thạnh tâm sự với chúng tôi: “Tôi có hai điều muốn chia sẻ với anh. </span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b></div><div class="MsoNormal"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Thứ nhất, tôi cảm phục tinh thần của người Đức, họ trả ơn người Mỹ tận tình, vì như anh biết, người Đức thường nói, nếu không có Hoa Kỳ giúp Đức, giờ này nước Đức sẽ không được như vậy. Ngay trong chuyện gia đình tôi, cháu Cẩm Tú quốc tịch Mỹ thì ở Đức họ cho cháu hưởng đầy đủ quyền lợi như của Mỹ, không tốn một xu.<o:p></o:p></span></span></b></div><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"><br />
</span></span></b><br />
<div align="justify"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Việc thứ hai tôi muốn chia sẻ với anh, gia đình tôi trước đây theo đạo Phật, khi gia đình lâm nạn thì Mục sư Bửu, trước cùng đi bay với tôi trong phi đoàn, sau này anh học ra Mục sư. Mục sư Bửu thường xuyên đến nhà an ủi gia đình, khuyên bà xã tôi cầu nguyện với Chúa, nhưng bà xã tôi đâu biết Chúa là ai mà cầu nguyện. Có mấy bà bạn còn nói, may mà bà không ra điên luôn đó. Nhưng qua câu chuyện xảy ra cho gia đình, chúng tôi ngồi nghĩ lại mới thấy, quả thật, nếu không có bàn tay Chúa nhúng vào, gia đình chúng tôi không thể được những ơn phước như vậy. Chỉ có tình thương vô biên của Chúa mới giúp gia đình chúng tôi vượt qua biết bao trở ngại tìm thấy con, được cháu đoàøn tụ. Thử hỏi có con người nào tài giỏi mà lo sắp đặt mọi chuyện đâu vào đấy như vậy được, ngoài Chúa ra. Cho nên gia đình tôi đã xin gia nhập làm con cái Chúa, và từ ngày biết Chúa đến nay, chúng tôi càng được Chúa ban nhiều ơn lành hồn xác. Cho nên, từ trước đến nay, tôi chưa hề kể câu chuyện này cho tờ báo hay cơ quan truyền thông nào, nhưng nay tôi kể cho anh nghe, không phải để khoe khoang, vì có gì mà khoe khoang, chuyện khởi đầu cũng đâu có tốt đẹp phải không anh?</span></span></b></div><div align="justify"><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;"> Nhưng tôi muốn kể cho một tờ báo tôi yêu mến, tôi thích để nói lên tình thương bao la của Chúa, và tôi có bổn phận tri ân Ngài. Chúng tôi tin tưởng ở Chúa, và chúng tôi hằng cầu xin Ngài, chúng tôi tin một ngày nào đó, Chúa sẽ cho Cẩm Tú trở lại bình thường như trước. Đó là ước nguyện của gia đình chúng tôi</span></span></b></div><b><span class="text-small-1" id="content-holder-change-font"></span></b></div><b><i><span style="font-family: Arial; font-size: 9pt;">Thanh Phong/Viễn Đông</span></i></b>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-35836115049643566932010-05-04T07:41:00.001-07:002010-05-04T07:41:45.472-07:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S-AximvFy5I/AAAAAAAAMUI/Plx241bxRHg/s1600/1thanhmidway1" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="225" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S-AximvFy5I/AAAAAAAAMUI/Plx241bxRHg/s400/1thanhmidway1" tt="true" width="400" /></a></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-64925553391003998452010-03-11T12:09:00.000-08:002010-03-11T12:18:42.385-08:0030-4-1975<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S5lMJZEmq9I/AAAAAAAAK4Q/vvdit3iQcyA/s1600-h/2070507500031690022WrxXMT_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="364" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S5lMJZEmq9I/AAAAAAAAK4Q/vvdit3iQcyA/s640/2070507500031690022WrxXMT_ph.jpg" vt="true" width="640" /></a></div><strong>Tấm hình tren chiếc trực thăng HU1H thuộc phi đoàn 219 . Phi hành đòan gồm cựư th/tá Trần ngọc Thạnh , th/tá Hùynh xuân Thu</strong><br />
<strong>cơ phi Đổng minh Sanh , hành khách gồm : Th/tá Huỳnh văn Phố vợ và 2 con , th/tá Đinh thế Khúc vợ và 2 con , th/si N V Khánh vợ và 5 con</strong><br />
<strong>Bà th/tá Phạm văn Lương pđ 259 và 2 con , tr/uy Nghiêu pđ 259 , bà Nguyển văn Thạch phi đoàn 817 , mẹ ,2 em và 3 con. Cọng thêm vợ</strong><br />
<strong>và 2 con của th/tá Thạnh vợ và 2 của th/tá Thu tất cả gồm 20 ngừơi lớn và 19 trẻ em trên một chuyến bay lịch sữ.</strong><br />
<br />
<ahref="http: 1.bp.blogspot.com="" 2190262060031690022mxqxyd_ph.jpg?="" _ah1bx2ubvuk="" aaaaaaaak4i="" imageanchor="1" m28pcykovog="" s1600-h="" s5lmiqmehli="" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S5lMIQmEHlI/AAAAAAAAK4I/m28PCYkOvOg/s400/2190262060031690022MXQXYd_ph.jpg" vt="true" width="400" /></a><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S5lMDVbF0oI/AAAAAAAAK4A/PcPBS9xNGpw/s1600-h/Xamnhap.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="460" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S5lMDVbF0oI/AAAAAAAAK4A/PcPBS9xNGpw/s640/Xamnhap.jpg" vt="true" width="640" /></a><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S43J-qVdNjI/AAAAAAAAKvk/L54sQwnz6R8/s1600-h/midway1.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S43J-qVdNjI/AAAAAAAAKvk/L54sQwnz6R8/s640/midway1.JPG" width="523" /></a></div><object height="344" width="425"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/fZ88TRIZEpc&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/fZ88TRIZEpc&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S43KMw1TJoI/AAAAAAAAKvs/20W8XBlc9oU/s1600-h/midway2vietnam.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S43KMw1TJoI/AAAAAAAAKvs/20W8XBlc9oU/s640/midway2vietnam.JPG" width="524" /></a></div><h1 class="page-title"><span style="font-size: large;">Celebrating Freedom in America aboard the USS Midway</span><br />
<span style="font-size: xx-small;">Holiday Inn on the Bay</span></h1><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" id="package-description"><tbody>
<tr valign="top"><td><img align="left" border="0" src="http://arestravel.com/appimages/packages/30/4730/description.jpg" /> On April 30, 2010 at 12 Noon a special ceremony called "Celebrating Freedom in America" commemorating the 35th anniversary of the Fall of Saigon will be held upon the USS Midway Museum in San Diego Harbor. This celebration will honor the people of Vietnam as well as the crew of the USS Midway and their participation in the events of April 30, 1975 in an operation known today as Operation Frequent Wind. Come join the festivities with this package at the Holiday Inn on the Bay.<br />
The Holiday Inn is located just a few short blocks from the USS Midway and walking distance to the great shopping, dining and nightlife of downtown San Diego and the Gaslamp District. Every room at this hotel has a private balcony offering fantastic views of the San Diego Bay or skyline. Enhance your San Diego vacation getaway with tickets to the Maritime Museum located directly across the street from the hotel or other favorite attractions like SeaWorld, the World Famous San Diego Zoo or the museums of Balboa Park.</td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="package-includes"><tbody>
<tr><td class="opt">PACKAGE INCLUDES </td></tr>
<tr valign="top"><td><ul class="includes"><li>A stay at the Holiday Inn on the Bay [ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#hotel">see details</a> ]</li>
<li>USS Midway Museum - Museum Admission <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket174">see details</a> ]</nobr></li>
</ul></td></tr>
<tr><td class="opt">OPTIONAL ITEMS</td></tr>
<tr><td><ul class="includes"><li>Maritime Museum of San Diego - General Admission <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket413">see details</a> ]</nobr></li>
<li>SeaWorld San Diego - SeaWorld San Diego 7-Day Pass <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket4">see details</a> ]</nobr></li>
<li>Passport to Balboa Park - Passport to Balboa Park with Best Value Zoo Admission <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket1349">see details</a> ]</nobr></li>
<li>Museum of San Diego History - General Admission <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket1282">see details</a> ]</nobr></li>
<li>Old Town Trolley/Seal Tour Combo Ticket - Old Town Trolley/Seal Tour Combo Ticket <nobr>[ <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#ticket79">see details</a> ]</nobr></li>
</ul></td></tr>
</tbody></table><table class="prodlisting"><tbody>
<tr><th><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="hotel">Holiday Inn on the Bay</a></th></tr>
<tr><td class="notices">San Diego, CA </td></tr>
<tr><td class="main-cont"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_hotel-info_p4730_h90.html"><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/hotels/90/90/thumbnail.jpg" width="70" /></a></td><td>The Holiday Inn San Diego Hotel On the Bay invites you to experience panoramic views of the San Diego Bay and Downtown city skyline. Walk along the bayfront, or just take in the splendor of our beautiful harbor from your balcony. Popular for it's proximity to fine restaurants, theaters, museums and...<br />
<a href="http://arestravel.com/77_hotel-info_p4730_h90.html">More Hotel Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_hotel-location-info_p4730_h90.html">Location Info & Map</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket174">USS Midway Museum - Museum Admission</a></th><th class="align-right"><img alt="Print at Home Tickets Available!" class="printathome" src="http://arestravel.com/images/_default/printathome.gif" /></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Arts & Culture</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a56_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/tickets/74/174/description.jpg" width="70" /></a></td><td>General Admission to the USS Midway. Guided tours are not included.<br />
<br />
<b><i>Active Duty with ID are free.</i></b> Children 5 & under are free.<br />
<a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a56.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a56.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=174','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th colspan="2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket413">Maritime Museum of San Diego - General Admission</a></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Arts & Culture</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a107_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/tickets/13/413/description.jpg" width="70" /></a></td><td>Includes admission to the Maritime Museum of San Diego's fleet of historic ships and the exhibits on board.<br />
<br />
<i>* Includes admission to the Star of India, Berkeley, Medea, HMS Surprise and the B-39 Soviet submarine.</i><br />
<a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a107.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a107.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=413','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th colspan="2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket4">SeaWorld San Diego - SeaWorld San Diego 7-Day Pass</a></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Theme Parks & Attractions</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a4_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/tickets/04/4/description.jpg" width="70" /></a></td><td><b><span style="color: #cc0000;">Print at Home Tickets Available!</span></b> - Unlimited admission to SeaWorld San Diego for 7 consecutive days.<br />
<a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a4.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a4.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=4','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th colspan="2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket1349">Passport to Balboa Park - Passport to Balboa Park with Best Value Zoo Admission</a></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Arts & Culture</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a352_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/tickets/49/1349/description.jpg" width="70" /></a></td><td>This passport offers visitors the chance to experience fourteen museums and One-day Best Value admission to the world famous San Diego Zoo! <br />
<ul><li>Please note: Passport is valid for 7 days from first day of issue and is valid for one admission per museum/attraction. Includes One-day Best Value admission, guided bus tour and Skyfari aerial tram.</li>
<li>Please note: The Science of...Aliens exhibition at the San Diego Air & Space Museum requires a separate admission of $9.75 for adults and $6.75 for youth. Admission to the permanent collections of the Air & Spa.</li>
</ul><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a352.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a352.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=1349','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th colspan="2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket1282">Museum of San Diego History - General Admission</a></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Arts & Culture</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a328_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/attractions/28/328/thumbnail.jpg" width="70" /></a></td><td>Includes admission to the San Diego Historical Society’s exhibitions at the Museum of San Diego History.<br />
<a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a328.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a328.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=1282','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="prodlisting"><tbody>
<tr><th colspan="2"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=2105924390074575147&postID=7074553755790600308" name="ticket79">Old Town Trolley/Seal Tour Combo Ticket - Old Town Trolley/Seal Tour Combo Ticket</a></th></tr>
<tr><td class="notices" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr><td>San Diego, CA</td><td align="right">Category: Deals & Combo Tickets</td></tr>
</tbody></table></td></tr>
<tr><td class="main-cont" colspan="2"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="invisible-tbl"><tbody>
<tr valign="top"><td width="70"><a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_a33_p4730.html?cartItemKey="><img align="left" alt="" height="70" src="http://arestravel.com/appimages/tickets/79/79/description.jpg" width="70" /></a></td><td>A narrated sightseeing tour on a motorized trolley to the most celebrated and exciting places in San Diego. With on/off privileges at each stop, make it an all day tour or take a continuous 2-hour tour. In addition, you will also be viewing "America's Finest City" from a totally different perspective....on a "Boat with Wheels"! Experience San Diego the way it was intended - from Sea and Land. Climb aboard our Coast Guard approved Hydra-Terra amphibious vehicles for the adventure of a lifetime!<br />
<a href="http://arestravel.com/77_attraction-info_p4730_a33.html">Attraction Info</a> · <a href="http://arestravel.com/77_attraction-location-info_p4730_a33.html">Location Info & Map</a> · <a href="http://arestravel.com/77_package-info_p4730.html#" onclick="newWindow('http://arestravel.com/77_ticket-terms-and-conditions_p4730.html?ticketID=79','terms',400,450,1,0);return
false">Terms & Conditions</a> </td></tr>
</tbody></table></td></tr>
</tbody></table><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZKI9tJiS-I/AAAAAAAAIhk/fITne1xRy1U/s1600-h/nguoitynan.jpg" onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301450305041484770" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZKI9tJiS-I/AAAAAAAAIhk/fITne1xRy1U/s320/nguoitynan.jpg" style="cursor: pointer; display: block; height: 254px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZEzl0F5uWI/AAAAAAAAIZM/4w4J9qS0PBU/s1600-h/vn6.gif"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301074961123359074" src="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZEzl0F5uWI/AAAAAAAAIZM/4w4J9qS0PBU/s320/vn6.gif" style="display: block; height: 210px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 162px;" /></a><br />
<b>DEPARTMENT OF THE NAVY -- NAVAL HISTORICAL CENTER<br />
805 KIDDER BREESE SE -- WASHINGTON NAVY YARD<br />
WASHINGTON DC 20374-5060<br />
Chapter 5: The Final Curtain, 1973 - 1975<br />
<br />
During the period from 29 March 1973 to 30 April 1975, the Defense Attaché Office (DAO), Saigon, administered the American military assistance to the Republic of Vietnam. Limited by the Paris Agreement to 50 or fewer military personnel, the activity was staffed predominantly by civilians and contractors. The DAO was responsible for providing supplies and material to the 42,000-man Vietnamese Navy, which operated 672 amphibious ships and craft, 20 mine warfare vessels, 450 patrol craft, 56 service craft, and 242 junks. The quality of personnel in the naval service remained adequate over the two-year period. A drastic cut in U.S. financial support, however, hurt the navy's overall readiness. The U.S. Congress appropriated only $700 million for fiscal year 1975, forcing the Vietnamese Navy to reduce its overall operations by 50 percent and its river combat and patrol activities by 70 percent. To conserve scarce ammunition and fuel, Saigon laid up over 600 river and harbor craft and 22 ships. The enemy did not target the waterways during 1973 and 1974, but such would not be the case in 1975 when the coastal areas of South Vietnam became the war's main operational theater.<br />
<br />
<a href="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHXR6mFA8I/AAAAAAAAIbM/W94HDp6VcuQ/s1600-h/014.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301254939178501058" src="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHXR6mFA8I/AAAAAAAAIbM/W94HDp6VcuQ/s320/014.jpg" style="display: block; height: 181px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<br />
Naval Evacuation of I and II Corps<br />
<br />
The final test of strength between the Republic of Vietnam and its Communist antagonists that many observers had long predicted occurred in the early months of 1975. Seeking to erode the government's military position in the vulnerable II Corps area, on 10 March Communist forces attacked Ban Me Thuot, the capital of isolated Darlac Province, and routed the South Vietnamese troops there. The debacle convinced President Nguyen Van Thieu that even the strategic Pleiku and Kontum Provinces to the north could not be held and must be evacuated. Accordingly, on the fifteenth, government forces and thousands of civilian refugees began an exodus toward Tuy Hoa on the coast but that degenerated into a panicked flight when the enemy interdicted the main road. The enemy dispersed or destroyed many of the South Vietnamese II Corps units in this catastrophe.<br />
<br />
These events set off a chain reaction as the demoralized South Vietnamese troops abandoned port after port along the South Vietnamese coast to swiftly advancing North Vietnamese forces. Learning of the disaster in II Corps and confused by contradictory deployment orders from Saigon, the defenders of I Corps also began to crack. Giving up Hue on 25 March, Vietnamese troops retreated in disorder toward Danang. The Vietnamese Navy rescued thousands of men cut off on the coast southeast of Hue, but heavy weather and the general confusion limited the sealift's effectiveness. On the previous day (24 March) government units evacuated Tam Ky and Quang Ngai in southern I Corps and also streamed toward Danang. Simultaneously, the navy transported elements of the 2d Division from Chu Lai to Re Island 20 miles offshore. With five North Vietnamese divisions pressing the remnants of the South Vietnamese armed forces and hundreds of thousands of refugees into Danang, order in the city disintegrated. Looting, arson, and riot ruled the city as over two million people sought a way out of the ever-closing trap.<br />
<br />
During this period of growing chaos in South Vietnam, the U.S. Navy readied for evacuation operations. On 24 March, the Military Sealift Command (MSC), formerly the Military Sea Transportation Service, dispatched the following tugs, pulling a total of six barges, from Vung Tau toward Danang:<br />
<br />
Asiatic Stamina<br />
Chitose Maru<br />
Osceola<br />
Pawnee<br />
Shibaura Maru<br />
<br />
On 25 March, the following ships were alerted for imminent evacuation operations in South Vietnam:<br />
<br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHeDLlDqSI/AAAAAAAAIbU/YjrUOu7EjI4/s1600-h/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301262382620977442" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHeDLlDqSI/AAAAAAAAIbU/YjrUOu7EjI4/s320/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg" style="display: block; height: 212px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
SS American Racer<br />
SS Green Forest<br />
SS Green Port<br />
SS Green Wave<br />
SS Pioneer Commander<br />
SS Pioneer Contender<br />
SS Transcolorado<br />
USNS Greenville Victory<br />
USNS Sgt Andrew Miller<br />
USNS Sgt. Truman Kimbro<br />
<br />
Noncombatants were chosen for the mission because the Paris Agreement prohibited the entry of U.S. Navy or other military forces into the country.<br />
<br />
With the arrival at Danang of Pioneer Contender on 27 March, the massive U.S. sea evacuation of I and II Corps began. During the next several days four of the five barge-pulling tugs and Sgt. Andrew Miller, Pioneer Commander, and American Challenger put in at the port. The vessels embarked U.S. Consulate, MSC, and other American personnel and thousands of desperate Vietnamese soldiers and civilians. When the larger ships were filled to capacity with 5,000 to 8,000 passengers, they individually sailed for Cam Ranh Bay further down the coast. By 30 March order in the city of Danang and in the harbor had completely broken down. Armed South Vietnamese deserters fired on civilians and each other, the enemy fired on the American vessels and sent sappers ahead to destroy port facilities, and refugees sought to board any boat or craft afloat. The hundreds of vessels traversing the harbor endangered the safety of all. Weighing these factors, the remaining U.S. and Vietnamese Navy ships loaded all the people they could and steamed for the south. MSC ships carried over 30,000 refugees from Danang in the four-day operation. American Challenger stayed offshore to pick up stragglers until day's end on 30 March, when the North Vietnamese overran Danang.<br />
<br />
In quick succession, the major ports in II Corps fell to the lightly resisted Communist advance. Hampered by South Vietnamese shelling of Qui Nhon, Pioneer Commander, Greenville Victory, Korean-flag LST Boo Heung Pioneer, and three tugs were unable to load evacuees at this city, which fell on 31 March. The speed of the South Vietnamese collapse and the enemy's quick exploitation of it limited the number of refugees rescued from Tuy Hoa and Nha Trang. Before the latter port fell on 2 April, however, Boo Heung Pioneer and Pioneer Commander brought 11,500 passengers on board and put out to sea.<br />
<br />
Initially, Cam Ranh Bay was chosen as the safe haven for these South Vietnamese troops and civilians transported by MSC. But, even Cam Ranh Bay was soon in peril. Between 1 and 4 April, many of the refugees just landed were reembarked for further passage south and west to Phu Quoc Island in the Gulf of Siam. Greenville Victory, Sgt. Andrew Miller, American Challenger, and Green Port each embarked between 7,000 and 8,000 evacuees for the journey. Pioneer Contender sailed with 16,700 people filling every conceivable space from stem to stern. Crowding and the lack of sufficient food and water among the 8,000 passengers on board Transcolorado led a number of armed Vietnamese marines to demand they be discharged at the closer port of Vung Tau. The ship's master complied to avoid bloodshed, but this crisis highlighted the need for the Navy to provide better security.<br />
<br />
As the magnitude of the calamity in I and II Corps became apparent, the Seventh Fleet deployed elements of the Amphibious Task Force (Task Force 76) to a position off Nha Trang. Because of the political restrictions on the use of American military forces in South Vietnam and the availability of MSC resources, however, Washington limited the naval contingent, then designated the Refugee Assistance Task Group (Task Group 76.8), to a supporting role. For the most part, this entailed command coordination, surface escort duties, and the dispatch of 50-man Marine security details to the MSC flotilla at sea. By 2 April, the task group--Dubuque, Durham (LKA 114), Frederick (LST 1184), and the Task Force 76 flagship Blue Ridge (LCC 19)--was monitoring operations at Cam Ranh Bay and Phan Rang. That same night the first Marine security force to do so boarded Pioneer Contender. A second contingent was airlifted to Transcolorado on the fourth. Dissatisfied with the condition of reception facilities on Phu Quoc and ill-tempered after the arduous passage south, armed passengers in Greenville Victory forced the master to sail to Vung Tau. Guided missile cruiser Long Beach (CGN 9) and escort Reasoner (DE 1063) intercepted the ship and stood by to aid the crew, but the voyage and debarkation of passengers proceeded uneventfully. In addition, Commander Task Group 76.8 immediately concentrated Dubuque, guided missile destroyer Cochrane (DDG 21), storeship Vega (AF 59), and the three ships of Amphibious Ready Group Alpha at Phu Quoc to position security detachments on each of the MSC vessels and to resupply the refugees with food, water, and medicines. Naval personnel also served as translators to ease the registration process. By 10 April, all ships at Phu Quoc were empty, thus bringing to a close the intracoastal sealift of 130,000 U.S. and South Vietnamese citizens. With stabilization of the fighting front at Xuan Loc east of Saigon and the Communists preparation for the final offensive, the need to evacuate by sea diminished. By the fourteenth all naval vessels had departed the waters off South Vietnam and returned to other duties.<br />
<br />
Eagle Pull<br />
<br />
Meanwhile, the Seventh Fleet focused its attention on Cambodia, in imminent danger of falling to the Communist Khmer Rouge guerrillas. Since 1970, the United States had aided the government of President Lon Nol in its struggle with the indigenous enemy and with North Vietnamese forces arrayed along the border with South Vietnam. The American support included a bombing campaign launched from Navy carriers and Air Force bases as far away as Guam and the delivery to Phnom Penh of arms, ammunition, and essential commodities through airlift and Mekong River convoy. Material assistance to the 6,000-man Cambodian Navy included the transfer of coastal patrol craft, PBRs, converted amphibious craft for river patrol and mine warfare, and auxiliary vessels. Despite this aid, by early 1975 the Communists in Cambodia controlled every population center but Phnom Penh, the capital. As the enemy tightened his ring around the city, the resistance of Cambodian government forces began to crumble.<br />
<br />
Concluding that it was only a matter of time before all was lost in Cambodia, American leaders prepared to evacuate American and allied personnel from Phnom Penh. Fleet commanders revised and updated long-standing plans and alerted their forces for this special mission, designated Operation Eagle Pull. On 3 March 1975, Amphibious Ready Group Alpha (Task Group 76.4), and the 31st Marine Amphibious Unit (Task Group 79.4) embarked and arrived at a designated station off Kompong Som (previously Sihanoukville) in the Gulf of Siam. By 11 April, the force consisted of amphibious ships Okinawa, Vancouver, and Thomaston (LSD 28), escorted by Edson (DD 946), Henry B. Wilson (DDG 7), Knox (DE 1052), and Kirk (DE 1087). In addition, Hancock disembarked her normal complement of fixed-wing aircraft and took on Marine Heavy Lift Helicopter Squadron (HMH) 463 for the operation. Anticipating the need to rescue as many as 800 evacuees, naval leaders decided that they needed all of the squadron's 25 CH-53, CH-46, AH-1J, and UH-1E helicopters and Okinawa's 22 CH-53, AH-1J, and UH-1Es of HMH-462. The amphibious group also carried the 2d Battalion, 4th Marines, which would defend the evacuation landing zone near the U.S. Embassy, and reinforced naval medical-surgical teams to care for any casualties. Land-based U.S. Air Force helicopters and tactical aircraft were also on hand to back up the naval effort. Commander U.S. Support Activities Group/7th Air Force (COMUSSAG) was in overall command of the evacuation operation.<br />
<br />
On 7 April 1975, the American command put Amphibious Ready Group Alpha on three-hour alert and positioned the force off the Cambodian coast. In the early morning hours of 12 April Washington ordered execution of the daring mission. At 0745 local time, Okinawa began launching helicopters in three waves to carry the 360-man Marine ground security force to the landing zone. One hour later, after traversing 100 miles of hostile territory, the initial wave set down near the embassy and the Marines quickly established a defensive perimeter.<br />
<br />
Within the next two hours, U.S. officials assembled the evacuees and quickly loaded them on Okinawa and Hancock helicopters. Because many already had left Cambodia by other means prior to the twelfth, the evacuees numbered only 276. The group included U.S. Ambassador John Gunther Dean, other American diplomatic personnel, the acting president of Cambodia, senior Cambodian government leaders and their families, and members of the news media. In all, 82 U.S., 159 Cambodian, and 35 other nationals were rescued.<br />
<br />
By 1041 all the evacuees had been lifted out, and little more than one-half hour later the ground security force also was airborne and heading out to sea. At 1224 all aircraft and personnel were safely on board Amphibious Ready Group Alpha ships. Although one Khmer Rouge 75-millimeter shell landed near the embassy landing zone, no casualties were suffered during the entire operation. The following day, task group helicopters flew the evacuated personnel to Thailand and the naval force set sail for Subic Bay. Thus through detailed planning, preparation, and precise execution, the joint evacuation force successfully accomplished the military mission in Cambodia.<br />
<br />
The Fall of South Vietnam<br />
<br />
The experience gained in Operation Eagle Pull and in the refugee evacuations from South Vietnam's I and II Corps served the fleet well when the Republic of Vietnam, after 20 years of struggle, collapsed under the Communist onslaught. During the latter half of April, U.S. naval leaders prepared ships and men for the final evacuation of American and allied personnel from South Vietnam. The ships of the MSC flotilla were cleaned, restocked with food, water, and medicine; and deployed off Vung Tau in readiness. In addition, Marine security detachments embarked in each of the vessels and prepared to disarm boarding refugees and ensure order. Rincon (T-AOG-77) stood by to provide fuel to Vietnamese and American ships making the exodus from South Vietnam's waters.<br />
<br />
The Seventh Fleet also marshalled its forces in the Western Pacific. Between 18 and 24 April 1975, with the loss of Saigon imminent, the Navy concentrated off Vung Tau a vast assemblage of ships under Commander Task Force 76.<br />
<a href="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHeljskQ-I/AAAAAAAAIbc/PUxGJzpl6k4/s1600-h/300px-PioC.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301262973210477538" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHeljskQ-I/AAAAAAAAIbc/PUxGJzpl6k4/s320/300px-PioC.jpeg" style="display: block; height: 279px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 300px;" /></a><br />
Task Force 76<br />
Blue Ridge (command ship)<br />
Task Group 76.4 (Movement Transport Group Alpha)<br />
Okinawa<br />
Vancouver<br />
Thomaston<br />
Peoria (LST 1183)<br />
Task Group 76.5 (Movement Transport Group Bravo)<br />
Dubuque<br />
Durham<br />
Frederick<br />
Task Group 76.9 (Movement Transport Group Charlie)<br />
Anchorage (LSD 36)<br />
Denver (LPD 9)<br />
Duluth (LPD 6)<br />
Mobile (LKA 115)<br />
<a href="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHg_cDlx8I/AAAAAAAAIbs/-r5dna1eyTs/s1600-h/August_08_004.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301265616859416514" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHg_cDlx8I/AAAAAAAAIbs/-r5dna1eyTs/s320/August_08_004.jpg" style="display: block; height: 202px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
The task force was joined by Hancock and Midway, carrying Navy, Marine, and Air Force helicopters; Seventh Fleet flagship Oklahoma City; amphibious ships Mount Vernon (LSD 39), Barbour County (LST 1195), and Tuscaloosa (LST 1187); and eight destroyer types for naval gunfire, escort, and area defense. The Enterprise and Coral Sea carrier attack groups of Task Force 77 in the South China Sea provided air cover while Task Force 73 ensured logistic support. The Marine evacuation contingent, the 9th Marine Amphibious Brigade (Task Group 79.1), consisted of three battalion landing teams, four helicopter squadrons, support units, and the deployed security detachments.<br />
<br />
After a dogged defense at Xuan Loc, the South Vietnamese forces defending the approaches to Saigon finally gave way on 21 April. With the outcome of the conflict clear, President Thieu resigned the same day. On the 29th, North Vietnamese and Viet Cong forces closed on the capital, easily pushing through the disintegrating Republic of Vietnam Armed Forces. Although U.S. and South Vietnamese leaders had delayed ordering an evacuation, for fear of sparking a premature collapse, the time for decision was now at hand.<br />
<br />
At 1108 local time on 29 April 1975, Commander Task Force 76 received the order to execute Operation Frequent Wind (initially Talon Vise), the evacuation of U.S. personnel and Vietnamese who might suffer as a result of their past service to the allied effort. At 1244, from a position 17 nautical miles from the Vung Tau Peninsula, Hancock launched the first helicopter wave. Over two hours later, these aircraft landed at the primary landing zone in the U.S. Defense Attache Office compound in Saigon. Once the ground security force (2d Battalion, 4th Marines) established a defensive cordon, Task Force 76 helicopters began lifting out the thousands of American, Vietnamese, and third-country nationals. The process was fairly orderly. By 2100 that night, the entire group of 5,000 evacuees had been cleared from the site. The Marines holding the perimeter soon followed.<br />
<br />
The situation was much less stable at the U.S. Embassy. There, several hundred prospective evacuees were joined by thousands more who climbed fences and pressed the Marine guard in their desperate attempt to flee the city. Marine and Air Force helicopters, flying at night through ground fire over Saigon and the surrounding area, had to pick up evacuees from dangerously constricted landing zones at the embassy, one atop the building itself. Despite the problems, by 0500 on the morning of 30 April, U.S. Ambassador Graham Martin and 2,100 evacuees had been rescued from the Communist forces closing in. Only two hours after the last Marine security force element was extracted from the embassy, Communist tanks crashed through the gates of the nearby Presidential Palace. At the cost of two Marines killed in an earlier shelling of the Defense Attaché Office compound and two helicopter crews lost at sea, Task Force 76 rescued over 7,000 Americans and Vietnamese.<br />
<br />
Meanwhile, out at sea, the initial trickle of refugees from Saigon had become a torrent. Vietnamese Air Force aircraft loaded with air crews and their families made for the naval task force. These incoming helicopters (most fuel-starved) and one T-41 trainer complicated the landing and takeoff of the Marine and Air Force helicopters shuttling evacuees. Ships of the task force recovered 41 Vietnamese aircraft, but another 54 were pushed over the side to make room on deck or ditched alongside by their frantic crews. Naval small craft rescued many Vietnamese from sinking helicopters, but some did not survive the ordeal.<br />
<br />
This aerial exodus was paralleled by an outgoing tide of junks, sampans, and small craft of all types bearing a large number of the fleeing population. MSC tugs Harumi, Chitose Maru, Osceola, Shibaura Maru, and Asiatic Stamina pulled barges filled with people from Saigon port out to the MSC flotilla. There, the refugees were embarked, registered, inspected for weapons, and given a medical exam. Having learned well from the earlier operations, the MSC crews and Marine security personnel processed the new arrivals with relative efficiency. The Navy eventually transferred all Vietnamese refugees taken on board naval vessels to the MSC ships.<br />
<br />
Another large contingent of Vietnamese was carried to safety by a flotilla of 26 Vietnamese Navy and other vessels. These ships concentrated off Son Island southwest of Vung Tau with 30,000 sailors, their families, and other civilians on board.<br />
<br />
On the afternoon of 30 April, Task Force 76 and the MSC group moved away from the coast, all the while picking up more seaborne refugees. This effort continued the following day. Finally, when this human tide ceased on the evening of 2 May, Task Force 76, carrying 6,000 passengers; the MSC flotilla of Sgt Truman Kimbro, Sgt Andrew Miller, Greenville Victory, Pioneer Contender, Pioneer Commander, Green Forest, Green Port, American Challenger, and Boo Heung Pioneer, with 44,000 refugees; and the Vietnamese Navy group set sail for reception centers in the Philippines and Guam. Thus ended the U.S. Navy's role in the 25-year American effort to aid the Republic of Vietnam in its desperate fight for survival.</b><br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHezASDu4I/AAAAAAAAIbk/CUsTDT54z-M/s1600-h/SS%2520American%2520Racer%2520%26%2520Queen%2520Port.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301263204222221186" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHezASDu4I/AAAAAAAAIbk/CUsTDT54z-M/s320/SS%2520American%2520Racer%2520%26%2520Queen%2520Port.jpeg" style="display: block; height: 202px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<br />
<b>The final test of strength between the Republic of Vietnam and its Communist antagonists that many observers had long predicted occurred in the early months of 1975. Demoralized South Vietnamese troops abandoned port after port along the South Vietnamese coast to swiftly advancing North Vietnamese forces. With five North Vietnamese divisions pressing the remnants of the South Vietnamese armed forces and hundreds of thousands of refugees into Danang, order in the city disintegrated. During this period of growing chaos in South Vietnam, the U.S. Navy readied for evacuation operations. On 25 March 1975, a number of ships were alerted for imminent evacuation operations in South Vietnam. Noncombatants were chosen for the mission because the Paris Agreement prohibited the entry of US Navy or other military forces into the country.<br />
<br />
With the arrival at Danang of Pioneer Contender on 27 March 1975, the massive U.S. sea evacuation of I and II Corps began. During the next several days four of the five barge-pulling tugs and Sgt. Andrew Miller, Pioneer Commander, and American Challenger put in at the port. The vessels embarked U.S. Consulate, MSC, and other American personnel and thousands of desperate Vietnamese soldiers and civilians. When the larger ships were filled to capacity with 5,000 to 8,000 passengers, they individually sailed for Cam Ranh Bay further down the coast. Hampered by South Vietnamese shelling of Qui Nhon, Pioneer Commander, Greenville Victory, Korean-flag LST Boo Heung Pioneer, and three tugs were unable to load evacuees at this city, which fell on 31 March. The speed of the South Vietnamese collapse and the enemy's quick exploitation of it limited the number of refugees rescued from Tuy Hoa and Nha Trang. Before the latter port fell on 2 April, however, Boo Heung Pioneer and Pioneer Commander brought 11,500 passengers on board and put out to sea.<br />
<br />
On the evening of 2 May 1975 the MSC flotilla of Sgt Truman Kimbro, Sgt Andrew Miller, Greenville Victory, Pioneer Contender, Pioneer Commander, Green Forest, Green Port, American Challenger, and Boo Heung Pioneer, with 44,000 refugees, set sail for reception centers in the Philippines and Guam. Thus ended the 25-year American effort to aid the Republic of Vietnam in its fight for survival. </b><br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHhDbFKdsI/AAAAAAAAIb0/2B5zlcPsShI/s1600-h/August_08_003.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301265685317056194" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHhDbFKdsI/AAAAAAAAIb0/2B5zlcPsShI/s320/August_08_003.jpg" style="display: block; height: 216px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301274384843380546" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHo9zV3l0I/AAAAAAAAIds/HJFiivKelCk/s320/USSMobile.jpg" style="display: block; height: 258px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /><br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHo6QyqnzI/AAAAAAAAIdk/jRT9A6c_-HY/s1600-h/USS_Anchorage%253B10123604.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301274324029316914" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHo6QyqnzI/AAAAAAAAIdk/jRT9A6c_-HY/s320/USS_Anchorage%253B10123604.jpg" style="display: block; height: 229px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHo2IpUY3I/AAAAAAAAIdc/3-v1MgVFZVo/s1600-h/overseasrose.gif"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301274253123150706" src="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHo2IpUY3I/AAAAAAAAIdc/3-v1MgVFZVo/s320/overseasrose.gif" style="display: block; height: 182px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 180px;" /></a><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoxgkbZCI/AAAAAAAAIdU/kBFUrCuLbSY/s1600-h/lst1187_2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301274173645743138" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoxgkbZCI/AAAAAAAAIdU/kBFUrCuLbSY/s320/lst1187_2.jpg" style="display: block; height: 158px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHosqkAoiI/AAAAAAAAIdM/3dD_iRBxg4w/s1600-h/lst1185_2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301274090428998178" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHosqkAoiI/AAAAAAAAIdM/3dD_iRBxg4w/s320/lst1185_2.jpg" style="display: block; height: 174px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHonPOZyhI/AAAAAAAAIdE/4K8P4ADi5_k/s1600-h/lsd39_2.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273997191268882" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHonPOZyhI/AAAAAAAAIdE/4K8P4ADi5_k/s320/lsd39_2.jpg" style="display: block; height: 162px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoiVGDEpI/AAAAAAAAIc8/njmPZ9iFD2Q/s1600-h/danang_3.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273912867492498" src="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoiVGDEpI/AAAAAAAAIc8/njmPZ9iFD2Q/s320/danang_3.jpg" style="display: block; height: 250px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 200px;" /></a><br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHodJKP2OI/AAAAAAAAIc0/PhDsTB2ac20/s1600-h/0913023704.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273823764535522" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHodJKP2OI/AAAAAAAAIc0/PhDsTB2ac20/s320/0913023704.jpg" style="display: block; height: 258px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoYoQJezI/AAAAAAAAIcs/vSMnCf4-bDg/s1600-h/0913023702.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273746211437362" src="http://3.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoYoQJezI/AAAAAAAAIcs/vSMnCf4-bDg/s320/0913023702.jpg" style="display: block; height: 240px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoLOOGW7I/AAAAAAAAIck/V_lN8J_ru9g/s1600-h/10011928.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273515885222834" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoLOOGW7I/AAAAAAAAIck/V_lN8J_ru9g/s320/10011928.jpg" style="display: block; height: 258px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoHW00ETI/AAAAAAAAIcc/GcZ3HuTQzOc/s1600-h/10011927.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273449475608882" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoHW00ETI/AAAAAAAAIcc/GcZ3HuTQzOc/s320/10011927.jpg" style="display: block; height: 320px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 249px;" /></a><br />
<a href="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoCvs0RYI/AAAAAAAAIcU/Nq8kJrPp5FA/s1600-h/10011925.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273370253608322" src="http://2.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHoCvs0RYI/AAAAAAAAIcU/Nq8kJrPp5FA/s320/10011925.jpg" style="display: block; height: 187px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn-Rbs4JI/AAAAAAAAIcM/W1-fFAbG4ws/s1600-h/800px-USS_Duluth_%2528LPD_6%2529.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273293409280146" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn-Rbs4JI/AAAAAAAAIcM/W1-fFAbG4ws/s320/800px-USS_Duluth_%2528LPD_6%2529.jpg" style="display: block; height: 229px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn54QO_LI/AAAAAAAAIcE/TBUWb8uKWeM/s1600-h/750px-USS_Denver_LPD-9.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273217930820786" src="http://1.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn54QO_LI/AAAAAAAAIcE/TBUWb8uKWeM/s320/750px-USS_Denver_LPD-9.jpg" style="display: block; height: 256px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<a href="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn1XmnoXI/AAAAAAAAIb8/jjIg-EZ6pHw/s1600-h/724px-USS_Peoria_%2528LST-1183%2529_aerial_stbd_bow_view.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301273140446863730" src="http://4.bp.blogspot.com/_2qPDfjqTiBk/SZHn1XmnoXI/AAAAAAAAIb8/jjIg-EZ6pHw/s320/724px-USS_Peoria_%2528LST-1183%2529_aerial_stbd_bow_view.jpg" style="display: block; height: 265px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-17754594569452277342010-02-11T22:01:00.000-08:002010-02-12T12:15:18.052-08:00Đám Tang Phu Nhân Đại Tá Đặng Văn Phước<div style="color: #cc0000;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W1rtodejI/AAAAAAAAKMc/_FaetlGam7A/s1600-h/P1010094phunhandaitaphuoc2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ct="true" height="400" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W1rtodejI/AAAAAAAAKMc/_FaetlGam7A/s400/P1010094phunhandaitaphuoc2.jpg" width="327" /></a></div></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Ttvog9DBI/AAAAAAAAKK8/kFa-D7di3oc/s1600-h/P1010074.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Ttvog9DBI/AAAAAAAAKK8/kFa-D7di3oc/s400/P1010074.JPG" width="300" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TvY2PWQkI/AAAAAAAAKLM/xaQeXfVLgnk/s1600-h/P1010099.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TvY2PWQkI/AAAAAAAAKLM/xaQeXfVLgnk/s400/P1010099.JPG" width="400" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tpql0_meI/AAAAAAAAKJ0/pP1m4UEs_Wg/s1600-h/P1010034.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tpql0_meI/AAAAAAAAKJ0/pP1m4UEs_Wg/s640/P1010034.JPG" width="640" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W13uOQ0iI/AAAAAAAAKMk/lNBtia_6794/s1600-h/P1010093PhuNhanDaiTaPhuoc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ct="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W13uOQ0iI/AAAAAAAAKMk/lNBtia_6794/s320/P1010093PhuNhanDaiTaPhuoc.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TrWKJK0TI/AAAAAAAAKKM/NhKvqJSYELE/s1600-h/P1010050.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TrWKJK0TI/AAAAAAAAKKM/NhKvqJSYELE/s400/P1010050.JPG" width="400" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tqum-44YI/AAAAAAAAKJ8/Qxll3xjotoI/s1600-h/P1010042.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tqum-44YI/AAAAAAAAKJ8/Qxll3xjotoI/s640/P1010042.JPG" width="640" /></a><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Trj7RfRjI/AAAAAAAAKKU/TVW_PdnT7CU/s1600-h/P1010054.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Trj7RfRjI/AAAAAAAAKKU/TVW_PdnT7CU/s400/P1010054.JPG" width="400" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TrL2ORK6I/AAAAAAAAKKE/viaDRGxt5_8/s1600-h/P1010047.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TrL2ORK6I/AAAAAAAAKKE/viaDRGxt5_8/s640/P1010047.JPG" width="640" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tr5CHlxGI/AAAAAAAAKKk/G5viudRNvE8/s1600-h/P1010051.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tr5CHlxGI/AAAAAAAAKKk/G5viudRNvE8/s400/P1010051.JPG" width="400" /></a><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TsMSu7iDI/AAAAAAAAKKs/hukYOkz1OqM/s1600-h/P1010058.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TsMSu7iDI/AAAAAAAAKKs/hukYOkz1OqM/s640/P1010058.JPG" width="640" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"> <a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W2PzXM6MI/AAAAAAAAKMs/VhV6TSEsRFU/s1600-h/P1010078vonghoaNKT.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ct="true" height="640" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3W2PzXM6MI/AAAAAAAAKMs/VhV6TSEsRFU/s640/P1010078vonghoaNKT.jpg" width="464" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"> <a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TwfLroJiI/AAAAAAAAKLs/8kxEuS8f_es/s1600-h/P1010027.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TwfLroJiI/AAAAAAAAKLs/8kxEuS8f_es/s640/P1010027.JPG" width="640" /></a></div><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TvyreLMaI/AAAAAAAAKLc/WeNapT1LPhI/s1600-h/P1010103.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3TvyreLMaI/AAAAAAAAKLc/WeNapT1LPhI/s400/P1010103.JPG" width="400" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tx2aM3KDI/AAAAAAAAKL0/MpFqaDxgFAw/s1600-h/PUMrsDVPhuoc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3Tx2aM3KDI/AAAAAAAAKL0/MpFqaDxgFAw/s640/PUMrsDVPhuoc.jpg" width="344" /></a> </div><div style="color: blue;"><span style="font-size: small;"><b><span style="font-family: Arial;">Xin thap nen huong de chia buon cung <span class="yshortcuts" id="lw_1265955070_0" style="border-bottom: rgb(0,102,204) 1px dashed; cursor: pointer;">gia dinh</span> cua D/ Ta Dang Van Phuoc ,Cuu P / D <span class="yshortcuts" id="lw_1265955070_1">Truong</span> / PD 219 , Khong Doan Truong / KD 51 CT / SD1 KQ / Da Nang ve tin Hien The cua N T. D / Ta D V Phuoc da that loc tai Vung Nam Cali .</span></b></span></div><div style="color: blue;"><span style="font-size: small;"><b><span style="font-family: Arial;">K/B Tran Van Sua / Vancouver / Canada .</span></b></span></div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com11tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-3910869058569881742010-02-09T08:28:00.000-08:002010-02-09T08:29:18.533-08:00Phân Ưu<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3GMpbyQwOI/AAAAAAAAKG8/YVH365FqrTc/s1600-h/20070404001024211648.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" kt="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S3GMpbyQwOI/AAAAAAAAKG8/YVH365FqrTc/s320/20070404001024211648.jpg" /></a></div><br />
<strong><span style="font-size: large;">Được tin buồn phu nhân cựu Đ/Tá ĐẶNG VĂN PHƯỚC </span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Phi Đoàn Trưỡng Phi Đoàn 219 - Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 51 Chiến Thuật /Sư Đoàn I Không Quân là :</span></strong><br />
<strong><br />
<span style="font-size: large;"></span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Cụ Bà: HUỲNH THỊ BẢY</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Pháp Danh: Sinh Diệu Thiện</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Tạ thế ngày 6 tháng 2 năm 2010 </span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Nhằm ngày 23 tháng Chạp năm Kỷ Sửu</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Hưởng thọ 80 tuổi</span></strong><br />
<strong><br />
<span style="font-size: large;"></span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Chúng tôi, Thân Hữu, Chiến Hữu thuộc Nha Kỹ Thuật, Hội Ái Hữu Quân Trường Đồng Đế Nha Trang.</span></strong><br />
<strong><br />
<span style="font-size: large;"></span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Xin thành kính phân ưu cùng Đ/tá và Gia quyến.</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Nguyện cầu hương linh cụ bà sớm siêu thăng cõi Niết Bàn.</span></strong><br />
<strong><br />
<span style="font-size: large;"></span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Chiến Hữu Gia Đình Nha Kỹ Thuật</span></strong><br />
<strong><span style="font-size: large;">Hội Ái Hữu Quân Trường Đồng Đế Nha Trang</span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><strong><span style="color: #990000; font-size: x-large;">Đồng Thành Kính Phân Ưu</span></strong>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3385479851813111570.post-34469632936003828722010-02-02T15:53:00.000-08:002010-02-03T13:36:40.981-08:00Kingbee over "Saigon" Trail<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2i7o2-kSxI/AAAAAAAAJ7k/GlucElCNz9c/s1600-h/danang.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" kt="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2i7o2-kSxI/AAAAAAAAJ7k/GlucElCNz9c/s400/danang.jpg" width="400" /></a><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2i7m9uWJVI/AAAAAAAAJ7c/Jn6JO3JOVtw/s1600-h/giaykhen.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" kt="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2i7m9uWJVI/AAAAAAAAJ7c/Jn6JO3JOVtw/s640/giaykhen.jpg" width="499" /></a></div><br />
<strong><span style="color: blue;">Kingbee over HCM Trail (part-1) Kingbee Project Delta Special Flight Group In the year 2.004, U S Media, the radio had announced the recovery of the full crewmembers- remains of The Vietnamese Air force: Lieutenant Long, Lt Tung, and Master Sergeant Lanh. These were all my dear comrades who’d been listed as Missing- In-Action in 1966; the numbers matched up, a total of Three Queen Bees. Yet they would be making that final journey in flag-draped coffins, carried by solemn honors guard of our brothers in arms. No, it wouldn’t be easy at all. They were buried with military honors at Arlington-Cemetery. Yet as I listened to that song, I mourned our lost comrades who would help me remember the lightest moments of the darkest hours, and details of each man’s life that I could hold in my memories. I nodded and thanked them silently. Now my last salute to theirs final resting place in a clearing surrounded by maple and pine trees. Alas! We never seem to learn from our forgiveness for what they had done. “Sacrifices often are unappreciated by those who benefit from them” I was angry about having sacrificed my young to the Wise-Men’s stratagem (American-First) for many years; my war flying experience still remained like a huge undigested lump in the back of my mind. I did not know what to do with it, when someone asked it with my own know-how-concept. If the real power from US administration had kept their promises, Southern Vietnamese might now be enjoying prosperity and democracy similar to what has developed in South Korea, Taiwan, and Thailand. Even now I became a green-fresh US citizen, but still very clear to me that I am not among the self-loathing Americans who notice people in other countries looking to us for leadership and see nothing but neocolonialism and imperialism; I accept the premise that the United States has a legitimate, even inescapable, role to play in the world today.) Aerial photos on HCM Trail by Helicopter H.34 on treetop snapshot: Vietnam is a vastly diverse land. In the South a vast flooded Mekong Delta, broad coastal plains, thick mangrove swamp, tangled jungles, and it has steep mountains chain from North to South; so every year having flood. The jungle was too dense for large operations, but pretty good suitable hidden place for our SOG reconnaissance teams and the enemy too. You had to literally hack your way through vines and thick foliage, moving very slowly, mostly in small units like squad, team-sized, platoon-sized, may be company-sized patrols. Fighting in triple-canopy rain forest teaches you how to fight in triple-canopy rain forest. Fighting in mountains teaches you how to fight in mountains. And you should learn a lot simply shooting and getting shot at a lot, and working closely with others like team-work on a combat mission. But there isn’t a great deal of carryover from any of that one to the other. The biggest lesson, in fact, is learning how to be open to surprising new experiences a then turning that openness into resourceful and creative ways of dealing with the challenges you face. Recon-team was to interdict the North Vietnamese troops coming down the HCM Trail through Laos and Cambodia and infiltrating through the mountain and rugged terrain of the jungles into the populated regions near the coast. Recon-team did actually encounter large numbers of the enemy in the jungle, but they reported to forward operational base the detail information for bombardment, avoiding in fight contact, except for self-defense. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nfjdrSvPI/AAAAAAAAJ8U/wvTPSTlIeYU/s1600-h/tangleViet-My.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="267" kt="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nfjdrSvPI/AAAAAAAAJ8U/wvTPSTlIeYU/s400/tangleViet-My.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">Their mission was to search for indications of them, their infiltration routes, or base camps or other places they might be using as sanctuaries; and they frequently found unoccupied enemy positions, often clever bunkers tunneled under thick bamboo clumps, providing them with a natural cover so why in battle of Ap-Bac 1963 the enemy had a safe cover in the lest casualty. </span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">At Khe-Sanh, today June 14, two helicopters H.34 assigned to U.S Project-Delta Special Force, unmarked camouflage by color match with mountainous wild-leaves. The weather is OK for this season just light fog will clear very soon. The morning breeze shed out from stone mountain bringing enough cool; surrounding thick foliages were standstill, now and then the fresh sea-wind floating to mainland carried some warmer humidity, few cotton cumulus drifting to west hanging on the crest of mountain; higher some cirrus stay-unmoved in the clear blue-sky demonstrated the weather today should be very good for our aerial photos. We will to compete with higher altitude photos of Woodo R.F.101 and U.2 in contrast to treetop helicopter H.34. With this weather, I feel convinced that might God formed for us appeasing our anxiety. Yes, we plunged over ‘razing-mode- flight’ along HCM Trail and a foremost is snap-shot over Group 559, forward operational base headquarter [Oscar Eight]. In the mission clearance order recommended that we must take picture from west DMZ to the South at Kham Duc, and Ben Het. But I can’t do it, in-fact the very hot spot like Oscar-Eight, I must go this first and the rest later, I don’t want the enemy being ready for welcome us with every kind of anti-aircraft artilleries! About 40 kilometers northwest of South Vietnam is the Ashau-valley, Oscar Eight encompassed the Highway 922 turnoff from Highway 92. More USAF planes were downed at that road junction than any place in Laos which isn’t surprising since burrowed deep into the hills of Oscar Eight, defended by belts of antiaircraft guns, was North Vietnamese General Vo Bam’ 559 Transportation Group’s forward headquarter. This is the HCM Trail’s Control Center. We frequently inserted recon-team over-there, refocused on its operations across the border and tapered off in country missions except in the Ashau-valley which remained SOG haunt, situated beyond a barrier of imposing mountains that masked it from coastal enclaves 60 kilometers away at Phu-Bai and Da-Nang. The Ashau-valley stretched 35 kilometers northwest to southeast ending at Atep high land on the Laotian border. 3 kilometers wide in places, the Ashau bottom was grassy, flat and so open it was eerie; flying overhead you could feel eyes following you. Two abandoned airfields and three ghost camps haunted the valley floor, while its major road highway 548 connected with Laotian highway 922 from adjacent Laotian base areas the North Vietnamese built a network of 40 high-speed trails into the valley. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngS6LapgI/AAAAAAAAJ8c/Zzd0Rqpzats/s1600-h/TP276KHESANH.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="271" kt="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngS6LapgI/AAAAAAAAJ8c/Zzd0Rqpzats/s400/TP276KHESANH.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">Northern Ashau’ Tam-Boi mountain contained immense chambers hewn from solid rock and fitted with heavy iron door, so well constructed that they withstood B.52 strikes. The plan was to insert at dusk so the enemy would have no daylight left to dispatch a reaction force or trackers, giving recon-team a full night’s head start. If they stumbled into enemy on the LZ, my courage Queen-Bee pilots would swoop in to extract them while the Huey gun-ships fired mini-guns and explosive rockets for air closed support. In March, 1966 at dusk, when Queen Bee inserted at very hot LZ right in enemy’s heartland. Immediately alerted emergency mission, our Queen Bee plunged in the shower of bullets AK47, picking-up Sergeant Brown and Huston, another Queen Bee dropped rope-ladder due to no space for LZ, picking-up Alan Boyer meanwhile under shower-bullets of AK47, Boyer got hit and fall. Dead or alive, he was in enemy hands. In the middle, 1966, one recon team was encountered a concentrated NVA ambushed. One hour fighting, later, team tried to hide to a hill crest, where there were some rock-stones easy to defend and preferred to Queen Bee pilots to put one landing-gear for picking them up. Apparently, few of them were wounded they would suicide by frustrated captured in the daylight. At night U.S pilots would gave-up. Lieutenant Hung, nickname “mustache”, by himself, an alone Queen-Bee, no copilot, no crew-chief, no door gun, in the dark of night, but just the very himself inserted them in, his conscience pricks him and his knew-how where-about a team located spot. He landed one gear on a hill crest slope picking-up all team members in the red glaring light of from every individual bullets gun, from everywhere concentrated to spot-light LZ. At last, an unmarked H.34 landing on operational home base with 88 holes of AK.47- “unbelievable” Say Major Scotty Crerar: “neither impossible ground fire nor unflyable-weather stopped Queen-Bee pilots…They were absolutely fearless!” </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngjB6JCYI/AAAAAAAAJ8k/0h_lTIvkOUs/s1600-h/kingbee1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="277" kt="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngjB6JCYI/AAAAAAAAJ8k/0h_lTIvkOUs/s400/kingbee1.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">“…An English-speaking North Vietnamese officer told Glenn to watch carefully, then they cut Paul Miguez’s belly open, and his intestines fell to the ground. The officer took a flame-thrower from one of his men, stuck the nozzle in Miguez’s stomach and literally melted him alive, burning him horribly while the young specialist four watched. The NVA officer told him to tell his Green-Beret friends that this is what waited for them in Route 559 [Ho Chi Minh Trail] along corridor Laotian/ Vietnam. A number of recon-men doubted the story, thinking perhaps the One-Two had hallucinated; but they knew never to discount anything. A visiting SOG lieutenant colonel from Danang badgered the traumatized youth, even calling him coward. Then he turned his bile on Zabitosky, demanding to know why he hadn’t landed, and when he was told the Huey had been shot full of holes, he called Zabitosky a coward, too, why the Queen-Bee fearless, carried it out?. “OK, Colonel,” Zabitosky said “ tomorrow morning, I’m going back in there with nothing but three Americans and three Yards, some body bags and ammunition. And if you would like your first tour of Laos, seeing as you have not been to Laos, I want you on the lead ship with me.” The Colonel went along but tried to scrub the insert when they took ground fire; Zabitosky already had talked with the pilot, who disregarded the colonel’s pleas. After all, Zabitosky was the operation commander, not the colonel. The colonel did not get off the helicopter with the recon team. But miraculously, another circle Queen-Bee spotted the missing One-One, Pilton, and extracted him. Meanwhile, Zabitoslky found the team’s back trail, followed it 600 yards to a hill crest, looked over and could see gear strew where the team had been overrun. A little farther on he found black streaks where a flamethrower had scorched the ground and trees, then just ahead something was smoldering., It turned his stomach. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngvh12I4I/AAAAAAAAJ8s/X4N5IWGNJpE/s1600-h/TP233LANHMATTICH18101965.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" kt="true" src="http://4.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2ngvh12I4I/AAAAAAAAJ8s/X4N5IWGNJpE/s320/TP233LANHMATTICH18101965.jpg" /></a></div><strong><span style="color: blue;">The hideous, sadistic murder of an unarmed man surprised Zabitosky, who explained, “That was the first time I ever knew the NVA to do anything like that.” Several Montagnards lay there, too, burned to death. It was another dangerous day before Zabitosky got Miguez’s body out; enemy pressure was so great he had to abandon the Yard bodies. Chief SOG personally relieved the ‘bellicose colonel’. Paul Miguez, who displayed incredible courage while his captors burned him alive, was posthumously awarded the Distinguished Service Cross. SOG recon team saw the Miguez incident as proof of what lay in store for them if captured alive; such inhumanity was borne out again and again, with particular confirmation coming from the June 1967 Hatchet Force raid in target Oscar-Eight [ forward operational Base 559 Group]. And another story like below: “….Lieutenant Jerson was carried on; Howard was so drained that he was almost hallucinating. He laid there, silent, holding Jerson and puffing a cigarette a door gunner had given him. One pilot leaned back to give him a reassuring pat, but in his mind Howard kept seeing bodies falling, left behind, bodies of gallant Montagnards that he’d tried so hard to bring out. Almost out of his mind, Howard thought about killing the pilot though he knew that was not right and he didn’t have a weapon. Then, mercifully, he passed out. He awoke briefly in a field hospital to find his hands bandaged, his face covered with ointment, and learned Lieutenant Jim Jerson had died. But nobody could tell Jerson’s family or Robert Scherdin’s family that good men had not given their all for them. The recon company commander, Captain Ed Lesesne wrote Howard up for the Medal of Honor for the third time. There would be no downgrading, no minimizing his role to make a superior sound braver, just the truth. By the time Howard at last received the pale blue-ribbon American patriotism had plunged to its nadir and in the antiwar mood of the times. </span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">The media told no one of his indomitable courage. The networks and major newspapers did not report the ceremony. It was as if it did not happen. In 1955, every school-kid knew Alvin York’s and Audie Murphy’s names. In 1970, no one had ever heard of Bob Howard’s valiant deeds, though his body bore more scars than Navy, Lieutenant John F Kerry, leader activist of antiwar movement with three awards of the Purple Heart for his service in Mekong-Delta combat, but no bleeding, no scars, and no a minute in hospital as Senator Bob Dole said;(Kerry met a criteria requirement such as graduated at Yale university in the prejudice of the First Skull and Bones generation [W A Harriman] and the Second one {George H W Bush] He was selected by them. Thereby upon his return, based on his strong feelings that his fighting men were being sacrificed for a mission in which all generals get lost the objectives, so no longer believed. However he voluntary involved in the effort of veterans to stop the war; it’s also based axiom three that explained the war-solution from earlier 1960 in all universities) . Not surprisingly POW were still imprisoned in the Hanoi Hilton at that time, took a dim view of his antiwar activities. Where they were held, beaten, and tortured for years. They were the honor soldiers, much of that time served after they refused to accept freedom on terms that violated the POW code of honor governing the order of prisoner releases. Howard chest more true values-decorations than either of these acclaimed heroes. Altogether, Howard served five tours in Vietnam, mostly in SOG, never once shrinking from the sound of guns. “Whenever someone asks me that day why I volunteer engaged to become Project-Delta Force, Flight Queen-Bee Group Commander, SO., </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhijeljsI/AAAAAAAAJ9M/WU_92eS1vyY/s1600-h/Xamnhap.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="287" kt="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhijeljsI/AAAAAAAAJ9M/WU_92eS1vyY/s400/Xamnhap.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">I tell them, it was for the honor of having served beside such SOG’ gallant men…as Bob Howard!” So who brought our Americans fellows in arms having the feeling self-loathing Americans, and the false guilt about the noble cause of the Vietnam War? You sho e recognized who when you finished this “The New Legion” master piece. (Haunting memories of brave comrades, by Stryker Meyer North County Times staff writer, served in the Special Forces from 1968 to 1970) When I die, if the Lord gives me a moment to reflect before I breathe, my first thoughts will be not of my loved ones, nor my children. I’ll reflect on and thank God for Sáu, Hiệp, Phước, Tuấn, Hùng, Sơn, Quang, Châu, Cầu, and Minh. Captains Tưởng and Thinh and lieutenants Trung and Trọng will follow them in my thoughts. Then, I’ll think of my loving wife, our talented and unique children, andour folks. Why the Vietnamese men before my loved ones? Without the courage, strength and fearless verve as combatants in America’s secret war in Southeast Asia, I wouldn’t have returned to the United States. To day, on the 25th anniversary of the fall of Saigon, I’ll pause to salute those warriors , men most Americans will never hear about, including the more than 3 millions U.S troops sent to South Vietnam during America’s longest and costliest war. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2npJgMcm8I/AAAAAAAAJ9c/W3W-je-l2mo/s1600-h/sog_ph2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="317" kt="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2npJgMcm8I/AAAAAAAAJ9c/W3W-je-l2mo/s400/sog_ph2.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">There are many who do not respect or salute the Vietnamese who fought in Vietnam. That’s because our country has failed to educate them about the Vietnamese, the country they sent us to and its history and customs. As Green-Berets, we fought side by side with them, laughed with them and learned about theirs families, their dreams and hopes and fears. The first group was members of Spike-Team Idaho, a reconnaissance team that ran classified missions into Cambodia, Laos and North Vietnam under the aegis of the Military Assistance Command Vietnam, Studies and Observation Group …SOG. Green-Berets, Navy SEALs and US Marine Corps Force Reconnaisance troops manned several special operation commands throughout South Vietnam. I joined Spike Team Idaho in May 1968, after six members of the team disapperated in a Laos target area. Three U.S Green Berets and three Vietnamese mercenaries were never heard from again and remain listed as missing in action today. By ’68, Idaho operated out of Phú Bài, 10 miles south of Hue. In May, there were 30 recon-teams there. By November, Idaho was the only operational team left in camp. The enemy troops in Laos, Cambodia and North Vietnam were well-trained, fearless and well-equipped. Captain Tưởng and Thinh and Lieutenants Trung and Trọng were helicopters pilots who flew Sikorsky H-34, which we called “QUEEN-BEES,” into landing zones where enemy soldiers tried to knock them out the sky. For several months in ’68, the Queenbees were the only aircraft flying SOG teams “across the fence” deep into enemy territory. In Laos, the CIA estimated there were between 30.000 and 40.000 North Vietnamese troops keeping the Ho Chi Minh Trail open, bringing supplies from the north to South Vietnam… and fighting SOG troops. During my 17 months on Idaho, we always left targets under heavy fire from North Vietnamese troops. The ride home was in Queenbees and every time we asked for one, it came, regardless of enemy fire. There are many Green-Berets alive today thank to the incredible flying skills of Vietnamese Queenbee- pilots. And without the Vietnamese or Montagnards team members, there would have been more than the 161 killed in SOG operations. Sáu was the Vietnamese team leader on Spike Team Idaho. When I landed at Phú-Bài, Sáu had been fighting for Special Forces nearly five years. Weighing less than 100 pds soaking wet, Sáu had a remarkable sixth nense: He could smell the enemy. In the jungle he moved with complete stealth and silence, often cursing his larger American counterparts. Hiệp was the team’s interpreter, who sometimes corrected U.S troops on their English, as well as speeking Vietnamese, French and some Chinese, Phước, Châu, Sơn and Hùng all signed up with Special Forces when they were 15 or 16. After hundreds of hours of intensive training, their age didn’t matter as they stood tall in combat. On October, 7, 1968, Spike Team Idaho, after trying to escape from North Vietnamese trackers, was attacked by NVA soldiers, who opened fire on full automatic. Sáu had warned they were near. Although none of the Americans heard anything; Sáu, Phước, Hiệp and Don-Wolken were on alert, with their weapons on full automatic, ready to go. In those firefights the first seconds are crucial. The submachine guns we carried fired 20 high-velocity rounds in ½ seconds. Sáu, Phước and Hiệp reloaded and drove the NVA back down the jungle-shrouded hill. We gained fire superiority, but the NVA never stopped coming at us. After a while, they were firing ar us from behind stacks of dead bodies. They came at us from 2. p.m until dusk, time and again rushing us, trying to overrun our position. We had Air Force Phantom jets, Skyraiders and helicopter gunships dropping bombs napalm and cluster bombs and make strafing runs. That was the first time I could recall smelling burnt human flesh. By dusk, we were low on ammo, hand grenades and rounds for our grenade laucher. Captain Thinh flew his H-34 to a slight rise above our position, hovering in deep elephant grass …thick-bladed grass that grew more than 12 feet tall. Because the grass was thick and NVA tried to close in on us again, it took us several minutes to get to the Queenbee. </span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">When I arrived under it, I looked up at Captain Thinh, sitting there looking as calm as a Rocky Mountain breeze in springtime, and he smiled. Finally, we were loaded and he yanked us out of there. Sáu, Hiệp, Phước and I fired off our last magazine of rounds and threw our last grenades as we pulled out of the landing zone, again under heavy enemy fire. With a few minutes we were at 4.000 feet, returning to Phú-Bài. We were safe and unharmed. The Queenbee had 48 holes from bullets and grenades in its side panels and propellers. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2npUpo8HLI/AAAAAAAAJ9k/XON0wel-myc/s1600-h/truc2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" kt="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2npUpo8HLI/AAAAAAAAJ9k/XON0wel-myc/s320/truc2.jpg" /></a></div><strong><span style="color: blue;">The new American on the team quit the nextday. Sáu, Hiệp, and Phước are dinner before I arranged for Sáu and Hiệp to return to their families that night. That scene unfolded hundreds of times over the course of SOG’s history; I carry a deep, haunting guilt for having left them in South Vietnam . “Vocabularies, they absolutely fearless, and some SOG men said ‘It was really rough and tough and rugged… How tough? You could blow cylinders out of it and still get yourseft home’ Sadly, one thing extraordinary happened that it was 100% we got killed because the bad weather, none from enemy with cambat-bullets. But the ever-image of helicopter H-34 crewmembers “Missing In Action that flashed into my mind terrified me and I couldn’t hold my tear shed out because they were died but I was still survive, including Master Sergeant Ralph-Reno, Staff Sergeant Donald Fawcett and Officer Operation, Captain Edwin-Mc Namara… Meanwhile SOG’s MIA numbers continued to climb, especially on Harriman’s Super-Highway corridor. On 31 July 1969 a six man SOG team led by Captain Dennis Neal and Specialist Four Mike Burns, was overrun 20 miles into Laos, near Highway 921. When last heard, one man’s voice radioed, “Help...help…help….for God’s sake….help” Later, our Queen-Bee rescue team found no bodies, no sign of any kind. Then on 13, November 1969, on corridor of Harriman Highway as well, Staff Sergeant Ronald Ray, ‘One-Zero’, and Sergeant Randy Suber, ‘One-One’, were overrun 15 miles west of the Ashau-valley near Laotian Highway 923. Dead or alive, they were in enemy hands. The price was too high for the so called ‘verification check’ the craps: “I feel hatred towards the checking NVA presentation on Harriman Highway in his ambitious narrow interest stratagem.” By way of conclusion, I just determined that Harriman was working a scam, like some wicked wizard from a children’s fairy tale. DeLuca knew SOG’s attempts to ransom POWs. The most unfathomable impediments, Tony DeLuca thought, were political limitations that crippled POW recovery attempts in Laos and Cambodia. For instance, despite a friendly government taking power in Phnom Penh in 1970, U.S,-led SOG teams were not permitted to search Cambodia for POWs after the 30 June,1970, in post-invasion pull-out. Why? Even Harriman retired from a freewheeling diplomat 1969, but his next generation, wise-man George W.H Bush continued on course of his Eurasia Great Game’s stratagem that means still keeping untouched Ho Chi Minh Trail development in manpower and material military equipments build-up there. Naturally, the U.S embassy in Phnom Penh and the Joint Chiefs still reserved approval authority for any Cambodian Bright Light, but not a single U.S-led rescue mission was approved after 30 June 1970. And also the situation was hardly more accommodating for POW Bright Light into Laos. Since November 1969, the U.S ambassador required advance coordination for POW rescues beyond SOG’ 18-mile sector; records do not reflect how many requests were denied, but not a single SOG POW rescue mission was approved in Laos. The plight of the POWs and MIAs grew and grew on DeLuca’s conscience. </span></strong><br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2np53Qs-xI/AAAAAAAAJ90/UzbqBu2tpm4/s1600-h/File1016Bietcongboiting05.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" kt="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2np53Qs-xI/AAAAAAAAJ90/UzbqBu2tpm4/s400/File1016Bietcongboiting05.jpg" width="166" /></a></div><strong><span style="color: blue;">The truth was, he concluded, the United States was going through the motions but there was no high-level emphasis; no one would ever be retrieved. In this gut, DeLuca knew something had to be done. In the course of Vietnam War, hundreds, perhaps thousands, of Americans pilots and crewmen had been shot down and captured by Communist North Vietnam. They had parachuted into the waiting arms of the Hanoi, crashed in Laos and been hunted down by the Pathet-Laos, endured years of torment in Hilton prison at Hanoi, and been used as pawns by the Soviets. Very few of them had escaped, few had lost their youth through years of captivity, and few had never come home. And from the moment of each one’s capture, each had surrendered his future to the unknown. None had known when or if they would see freedom again. On 18, February, 1971, the first of 6 SOG recon-teams inserted into the Ashau-valley to support of operation Lam Son 719, to tie down North VN forces and gather intelligence for when the ARVN returned along highway 922 coming out of Laos. Initially the Ashau diversion had been assigned to the 1st Brigade 101 Airborne division, which was to storm the Valley with four battalions, the specter of heavy American casualties apparently scotched that, instead a hand-full of recon-teams were giving job originally planned for a 2,000 men paratroop unit. (This genius Intelligence- War Strategy was repeated in WWII, the perfect coordination command and control between US Ambassador Averell Harriman to Soviet Union and Lieutenant William Colby in the Hot-Spot) The Ashau-valley had never been hotter. Captured documents revealed the North VN had moved 11 counter-recon- companies, there to reinforce Landing-Zone watcher, tracker-dogs rear security units and infantry battalions plus two antiaircraft battalions defended this area. Both SOG and the Air Force had suspected as much with USAF intelligence determining Oscar Eight contained the largest depot outside North Vietnam. Sergeant John Meyer who ran recon near Oscar Eight, recalled, “The area was really hot. I mean, every team that went in there got the shit shot out of it”. Just before the 1967 raid, U.S signal intelligence each day detected 2,300 radio messages emanating from there to North VN, a volume unparalleled throughout Laos. General Westmoreland believed an NVA Field Army headquarters that controlled all enemy operations in South Vietnam’s 1 Corps was located there. </span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">Oscar Eight’s terrain favored the enemy, with the only suitable LZ in a wide bowl, surrounded by jungle high ground containing antiaircraft guns and bunkered infantry. The raid began with a dawn Arc Light by nine B.52s. Flying Covey, Master Sergeant Billy Waugh watched nearly a thousand 500 and 750-pound bombs walk across Oscar Eight, setting off 50 secondary explosions. Incredibly, the bombs had barely stopped falling when he could see NVA running from their shelters to roll fuel barrels away from a fire. Waugh radioed SOG Lieutenant Colonel Harold Rose at Khe-Sanh, “I’ve got people out here scurrying around. That sonvabitch is loaded” As the smoke cleared… Another Arc Light B.52 struck a cargo ammunition depot at the low-level of limestone “Co-Roc” setting off 2 hours secondary explosions. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhaFwnsbI/AAAAAAAAJ9E/G5SDegF63lg/s1600-h/Kingbe2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="307" kt="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhaFwnsbI/AAAAAAAAJ9E/G5SDegF63lg/s400/Kingbe2.jpg" width="400" /></a></div><strong><span style="color: blue;">This is a great NVA command and Control sanctuary headquarter got hit at limestone Co-Roc, creating non communication for two weeks and less-pressure at Khe Sanh at least in during the lunar-Tet. Those craps of Arc Light by 9 B.52 carpeted bombardment on 9 August, 1968 on Oscar-Eight, just damaged few cargo supplies; however no one human-being get hurt thank to Soviet camouflage fishing boat transmitting advance alert message to this headquarter, according to ROE craps. I considered that a “Non-Vulnerable Bomb-Game”. In turn of Soviet’s subordinate [North Vietnam] launched 107 or 122 mm Katyusha rockets, for instant at Danang Air Base. The house-wife of my Airmen family quarters, they had felt a Germany hospital ship “Helgolan” likely a key symbol referee for the “launching rockets-game”. One certain day, when hospital ship Helgolan was leaving Danang harbor to the ocean; they were sure 100% that night Communist Hanoi launching rockets to Danang Air Base. And at the morning of that day, at the breakfast time, some high speaker in U.S Main-Compound was echoed lousy some noise that they didn’t know what the hell’s means. However, they were waiting until at 4 or 5 PM of that day, they came to harbor Danang, if Helgolan ship leaving, they’d hurry up returned to the Air base and harangued to their husbands: “To night! Viet Cong launched rockets to our base, I must escaped in snatching all children to down town if you don’t scare O.K, staying here and died!!!” They’re right, before that happened, about 15 minutes, high speaker at Main Compound once again repeated many time and let G.I have known, having enough time. And how many rockets will hit; but according ROE, there was never more than 50 rockets for every launch-craps- event. Peering through the mist of fog, two helicopter H.34 looking like two whale have been sleeping, for sunbath on the grassy flat slope, their bodies sweated all over with morning moisture from the atmosphere condensed into drop on the cold aluminum camouflage surface. From our shelter-tents, on proceeding to the helipad through the haze dimness visibility, I could see our crew-chiefs busy scurrying around with their maintenance duties. Master Sergeant Mai was busy with his grease gun; he greased the main rotor component; meanwhile Sergeant Vang hand-pumped to refill all tanks. Apparently, we couldn’t care about flying safety operation because a special secret infiltration. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhSjx5o0I/AAAAAAAAJ88/FE0XLtVhL0s/s1600-h/TP233LANHMATTICHbuivanlanh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="200" kt="true" src="http://3.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhSjx5o0I/AAAAAAAAJ88/FE0XLtVhL0s/s200/TP233LANHMATTICHbuivanlanh.jpg" width="148" /></a></div><strong><span style="color: blue;">However I reminded Vang must leave a quantity of fuel at the bottom of each fuel-barrel due to water subsided. “Hey Vang! Did you check these expired date of six fuel barrels on this 4/4 truck?” I said. “Yes I did…and the suction-tube of hand pump wouldn’t reach to the bottom, it have a foot above the bottom for safety…no sweat I take care of it, sir!” Vang wore black-pajama garb of peasant made from Okinawa, that remind me in 1962 when we came here [Khe Sanh] all flight crewmembers must worn those black-pajama garb; had turned in their dog-tags, military I.D cards of South Vietnam, even their U.S, cigarettes, which were replaced by Asian brands, absolutely none carrying with U.S weapon made. All crewmembers equipped with Swedish K submachine guns and Belgian-made Browning 9mm pistols, all of which, of course, had been acquired clandestinely so a serial-number check would lead nowhere. And in down-cabin was equipped with one packet of explosive C-4 for self destroying helo when emergency forced landing. Why? Why? Because we worked with a clandestine agency called “Combined Area Studies”. As you see above, Harriman was stubbornly protected a commencing developed HCM Trail with P.O.L parallel. Now, another thing different is in the map geographic named Khe Sanh replaced instead of Huong-Hoa county in the past, its belonging to territory of Quang-Tri province. Population over here [Khe-Sanh] was about 3,000, the most were French coffee planters, habitation along Route 9; but in-fact due to not security, the Diem regime would evacuated them to safety area along Mieu-Giang River to La-Vang Catholic-hamlet, belonging Quang Tri territory as well. I saw Vang look like just get out from the river, he sweat too much from his hair to forehead, all over his eyes like just crying. “Stop pumped! Relax for a while I help you pumped it” I said “For save time and save fuel, I told Lt Hue and Lt Khoi should refill at Dong-Ha for sparing a quantity fuel over-here.” I must have a short briefing to Master Sergeant Donald Duncan and Lieutenant Nha from LLDB [Vietnamese Green beret] I said “All of you must check sure your harness-belt secure while you hanging out of the chopper for snapshot pictured. After take off , I must practiced a ‘Lazy-Eight’ like U-turn but not really U-turn, because we don’t have enough horizontal space for U-turn, around over-there just were stone shield hewn from solid rock both side like giant-tall walls along of large spring, like we are concealed in deep of a canyon, Tam-Boi’s mountain. Thereby only one alternative is vertical I-turn when we couldn’t go ahead because it would crash into the shield rock-wall. I deadly certain sure with all of you that the above us, there’re all belt antiaircraft artilleries ready for shooting down any aircraft flyover. We used tactical flight as the small fishes hidden in the bottom coral sharp rock. </span></strong><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhJi7vIYI/AAAAAAAAJ80/kuUxVKBWPTU/s1600-h/Trietxuat.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="275" kt="true" src="http://1.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nhJi7vIYI/AAAAAAAAJ80/kuUxVKBWPTU/s400/Trietxuat.jpg" width="400" /></a></div><strong><br />
<span style="color: blue;"></span></strong><br />
<strong><span style="color: blue;">This is only way for survive, rather got hit surrounded by jungle high ground containing antiaircraft guns and bunkered infantry!” “Now Hue and Khoi take-off right away, I will… after 20 minutes. When you all set refueling at Dong-Ha trying contact with us on frequencies…FM…, VHF…, and UHF at guard frequency, Lt Hao my copilot take care of it …if have you any question…Ah one more thing…always radio on even though grounded for refueling at Quang Ngai.” Sergeant Vang recheck for armament, a Queen-Bee H.34 carried a single rusty World War II, belt-fed 30 caliber machine gun hung from a bungee cord in the doorway with a thousand rounds stacked in a old can under the crew-chief’s seat. The H.34 had only one door on the right side, which made it relatively blind on its left, especially to the rear. When enemy A.K 47 bullets slugs hit its carvernous troop compartment, it sound like a wash tub being beaten with a base ball bat; but this tub could take a lot of hits…still O K, as flight crewmember of Project-Delta, this time we are equipped with Carabin M.2 instead of Swedish K submachine guns; meanwhile Duncan equipped with A.R.15, much lighter and more power ammunitions. Because He was tall and strong, so he carrying so much stuffs on his harness belt, more cartridge magazines than anyone, plus flashlight, binocular, maps, first-aid-kit…and camouflage-scarf showed-up his handsome to enemy. Last year, I was checked out by Master Sergeant Donald-Duncan. Duncan and Captain Richarson, J.3 Operation of 1st Observation Group Commandos to explore the growing Ho Chi Minh Trail for becoming a Flight-Group- Leader of Project-Delta Forces. I recalled this very Master-Sergeant Duncan, specialist instructor selected me become the leader, due to recently all my fellow senior pilots were washed-out because to much hesitation and so much safety flying. During two weeks checking-out operational flight-maneuvers. At western area of Dong Ba Thin Camp, Nha Trang were the mountainous, jungle-covered terrain, natural clearings for helicopter landing zones were scarce and likely don’t have any in the most crest-ridge of mountain. Suddenly, while flying, in down cabin, Captain Richarson radioed “infiltration right here”. I didn’t see any LZ available around, my spontaneous reflection, quickly I idled the engine RPM, made a spin autorotation with steep descendent…at last, I made accuracy precise ‘quick stop’ and putting one wheel right landing gear on a big rock, meanwhile left landing gear and tail wheel agitated in the air. I still keep high power 2,800 RPM about 10 second, I hear the echoed voice from Richarson: “Touch and go 10 seconds that’s good enough, We go home now”. Shortly, I was passed this tough-hard flight examination. From now on the 1st Observation Group Commandos in Project Delta put my nickname “The Cowboy Pilot”. </span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nnPkeAeaI/AAAAAAAAJ9U/FYWOPSOS0qI/s1600-h/sog_ph1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="278" kt="true" src="http://2.bp.blogspot.com/_aH1bx2ubVuk/S2nnPkeAeaI/AAAAAAAAJ9U/FYWOPSOS0qI/s400/sog_ph1.jpg" width="400" /></a></div><strong></strong><br />
<div style="text-align: center;"><strong>John Stryker Myer stand (row) frist on the left</strong></div><div style="text-align: center;"><strong>Hiep sit (row) on the right</strong> </div>Nha Kỹ Thuậthttp://www.blogger.com/profile/00058869536112748808noreply@blogger.com6